Xem ra ông trời vẫn còn rất công bằng, cho nàng ta khuôn mặt xấu xí, nhưng lại tặng cho nàng ta một đôi mắt to tròn rất đẹp.

Hắn miễn cưỡng nói:"Được rồi, bổn thế tử cho phép ngươi xem giúp ta, ngươi lại đây giúp ta xem đi.

"
Nghe giọng điệu Tô Thất Thiếu kiêu căng, Vân Nhược Linh cũng không tranh cãi với hắn ta nữa, nàng nói:"Há mồm ra, để ta xem lưỡi người.

"
Lần này Tô Thất Thiếu rất nghe lời, hắn ta làm theo lời Vân Nhược Linh.

Vân Nhược Linh kiểm tra tai mắt mũi miệng xong.


Sau đó, nàng lấy ống nghe từ trong hòm thuốc ra, xem qua trái tim và lá phổi một chút.

Tô Thất Thiếu thấy ống nghe của nàng, hắn ta cảm thấy vô cùng ngờ vực, nàng ta đang chơi gì vậy, dùng cái này cũng có thể chữa bệnh sao?
Nhưng mà hắn ta nghĩ bản thân phải chữa bệnh thật tốt thì hắn ta mới có thể gặp lại mỹ nhân kia, vì vậy hắn ta không quan tâm nữa, im lặng tùy ý để Vân Nhược Linh kiểm tra.

Lúc này, Tô Minh bước vào.

Ông ta nhìn thấy Vân Nhược Linh đang kiểm tra cho Tô Thất Thiếu, vội vàng hỏi:"Ly vương phi, thân thể của con ta có vấn đề gì không?"
Vân Nhược Linh thu hồi ống nghe, suy tư một lúc rồi nói:"Ta đã kiểm tra và chuẩn đoán, ta phát hiện thật ra thân thể ngài ấy không có vấn đề gì cả, bệnh cảm lạnh tiến triển cũng rất chỉ, vấn đề là do tâm lý hiện tại của ngài ấy mà thôi.

"
"Tâm lý? Vậy bệnh này có thể chữa khỏi không?" Tô Minh hỏi.

"Theo lý mà nói thì có thể chữa, có điều phương pháp chữa rất đặc biệt, mời Tô đại nhân theo ta ra đây, chúng ta ra ngoài nói chuyện.

" Vân Nhược Linh nói xong, nàng ra khỏi phòng.

Tô Minh thấy thế, chần chừ một lúc rồi vội vàng ra ngoài cùng Vân Nhược Linh.

Tô Thất Thiểu đột nhiên nghi ngờ nhìn Vân Nhược Linh chằm chằm, nữ nhân xấu xí này muốn làm gì đây?
Vừa rồi thái độ của hắn ta đối với nàng không tốt, nàng sẽ không trả thù, chỉnh đốn hắn đó chứ?


Sau khi Vân Nhược Linh đi ra ngoài, thấy Tô Minh cũng đi theo, nàng thuận tiện nói:"Tô đại nhân, thân thể thế tử không có bệnh, đây là tâm bệnh, mà tâm bệnh thì phải cần tâm dược.

"
"Ta biết, ta đã tìm kiếm khắp hoàng cung, hỏi tất cả cung nữ, nhưng vẫn không tìm được nữ nhân mà Trần Nhi miêu tả, nữ nhiên ấy chính là tâm bệnh của Trần Nhi.

"
"Người có biết dáng vẻ của nàng ta thế nào không?" Vân Nhược Linh đột nhiên hỏi.

Nàng có chút lo lắng, nàng lo Tô Thất Thiếu sẽ nhớ kỹ dung mạo của nàng.

Tô Minh nói:"Trần Nhi nói, nàng ta xinh đẹp như tiên nữ, khí chất cao quý, là một nữ nhân mỏng manh.

Hắn còn nói, ánh mắt nàng rất sâu sắc, vóc dáng không cao cũng không thấp, người không mập cũng không gầy, lông mi nàng cong cong, đôi môi anh đào, mũi vễnh và mặt trái xoan.

Ta vừa nghe thấy đã nghĩ, không phải tất cả mỹ nhân đều có dáng dấp như vậy sao? Phi tần của hoàng thượng đều là đại mỹ nhân, ta tùy tiện đến xem thử, tất cả đều có dáng vẻ như thế, vậy ta phải tìm ở đâu đây? Hắn cũng không nói đặc điểm đặc biệt của nữ nhân đó là gì, quả đúng là khó tìm.

"
Vân Nhược Linh vừa nghe xong, nhất thời thở phào một hơi.

Bọn họ không đoán được là nàng, vậy thì tốt rồi.

Nàng nói:"Nếu tìm không được tâm dược, vậy ta còn một biện pháp có thể cứu thế tử, cách này gọi là liệu pháp chọc giận.


"
Đây là phương pháp mà nàng nghĩ đến, nàng đã nhìn thấy nó trong 《Hoàng đế nội kinh》.

《Hoàng đế nội kinh 》ghi lại rằng: Tức giận, "Thương gan" nhưng lại có thể "Thắng tư", nghĩ là tức giận có thể khắc phục được ý nghĩ suy tư quá độ, đồng thời cũng kiềm được sự uất ức, không chừng nó có thể trị được bệnh của Tô Thất Thiếu đó.

"Liệu pháp chọc giận? Đây là phương pháp gì, cần phải sử dụng loại dược như thế nào?" Tô Minh nghi ngờ hỏi.

"Bệnh này không cần dùng thuốc, nhưng nếu ta dùng phương pháp này, Tô đại nhân và thế tử nhất định sẽ trách ta.

Vì vậy, bệnh này ta không đủ sức chữa, vẫn xin Tô đại nhân hãy mời cao minh khác đi ạ.

" Vân Nhược Linh nói.

Liệu pháp chọc giận, là chọc cho người bệnh nổi điên lên đó.

.