Tô Thất Thiếu phẫn hận nhìn chằm chằm Tô Minh, trong mắt tràn ngập khinh bỉ: "Người giết đi, nếu người giết bọn họ, ta cũng sẽ chết cùng với bọn họ, đến lúc đó chắc chắn biểu cữu của ta sẽ biết người sủng thiếp diệt thê, dung túng Bạch Thị hại chết mẫu thân và ta, ta xem người làm sao làm Trung Dũng Công nữa."
"Ngươi dám? Nghiệt tử này!" Tô Minh giận dữ chỉ vào mặt Tô Thất Thiếu, giận đến mức râu ông ta run rẩy, cả người cũng phát run, sắc mặt đỏ bừng.
"Có gì mà ta không dám chứ? Chẳng lẽ người thật sự cho rằng mẫu thân ta chết là vì bệnh sao? Năm đó, người sủng ái người đàn bà này, vì muốn bà ta nhanh chóng được lên chức nên người mới không mời đại phu khiến mẹ ta chết tức tưởi, ta đập phá phòng của bà ta thì tính là cái gì chứ? Ta giết bà ta còn được nữa là!" Tô Thất Thiếu cười lạnh nói.
"Ngươi, ngươi dám? Cái tên nghiệt súc này, lòng dạ ngươi thật ác độc, ngươi thật sự không phải là người mà!" Tô Minh giận đến khí huyết cuồn cuộn, lồng ngực ông ta xém nữa là bùng nổ.
Nhưng Tô Thất Thiếu lại cười lạnh nhìn ông ta chằm chằm: "Cha nào con nấy, ta là nghiệt súc, vậy người là cái gì? Chính là một người sủng thiếp diệt thê, lòng dạ độc ác, trong cơ thể của ta đang chảy dòng máu bẩn thỉu của người, ta như vậy thì có gì khó hiểu đâu hả?"
"Lão gia, bỏ đi.


Chàng hãy bớt giận, vì loại người như vậy mà tức giận làm hại đến cơ thể không đáng đâu." Bạch Thị đưa tay vuốt ngực Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thất Thiếu: "Thế tử, vốn dĩ ta chỉ cảm thấy ngươi không tốt mà thôi.

Hôm nay ta mới biết, không ngờ ngươi lại là loại người lòng dạ ác độc, ta đối xử với ngươi không có ơn sinh thành nhưng cũng có ơn dưỡng dục, vậy mà ngươi lại muốn giết ta, ngươi quả thật quá vô ơn rồi.

Còn nữa, phụ thân ngươi nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, cùng máu mủ với ngươi, vậy mà ngươi lại không nghe lời như vậy.

Nếu là lúc trước, ta còn có thể che chở ngươi, nhưng bây giờ, ta sẽ không bao giờ che chở cho ngươi nữa.

Bây giờ ngươi sống hay chết, ta cũng không xen vào, bởi vì ta không muốn nuôi một con sói sẽ cắn ngược lại ta!"
Bà ta nói xong thì dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Tô Thất Thiếu.
Bà ta không ngờ, Tô Thất Thiếu lại che giấu tâm tư muốn giết chết mình, trước kia chỉ là hắn ta không để lộ ra mà thôi.
Chẳng lẽ hắn ta cho rằng mình sắp chết, nên cũng không cần phải ngụy trang nữa sao?
Đã như vậy thì bà ta cũng không cầu xin tha thứ cho hắn ta nữa.


Lần này, hắn ta khiến cho lão gia hoàn toàn thất vọng, cũng từ bỏ việc cứu hắn, để hắn tự sinh tự diệt, cứ như vậy để hắn bệnh chết đi.
Tô Minh giận dữ đến mức ngực phập phồng, nếu Bạch Thị không đỡ ông ta, ông ta thật sự sẽ dùng một thanh kiếm giết chết tên nghiệt tử không ra gì này.
Ông ta giận dữ nói: "Được, lần này cứ theo như nương ngươi nói.

Ngươi sống hay chết ta sẽ không quan tâm nữa.

Tô Minh ta không có đứa con này, cho dù có cũng chỉ truyền lại mà thôi.

Bây giờ ta cảm thấy rất mừng vì Ly vương phi đã không đến cứu ngươi.

Nếu ngài ấy cứu ngươi, vậy chẳng phải như cứu một con sói dữ hay sao? Nếu ngươi đã tàn nhẫn như thế, vậy thì ngươi sống ở đây một mình, tự sinh tự diệt đi!"
Nói xong, ông ta căn dặn bọn hộ vệ sau lưng: "Người đâu, mang đám người Tô Thanh đã đập phá phòng của phu nhân xuống, đánh mỗi người bốn mươi đại bản thật nặng, đánh xong thì bán bọn họ đi, Tô phủ không chứa chấp loại nô tài như vậy."
Tô Minh ra lệnh, bọn hộ vệ lập tức kéo đám người Tô Thanh xuống.
Tuy Tô Thất Thiếu cực kỳ tức giận, nhưng bởi vì người hắn ta cứ mềm nhũn nằm trên giường không dậy nổi nên chỉ đành mặc kệ bọn hộ vệ kéo hạ nhân của hắn ta đi.

Ánh mắt hắn ta hung ác nhìn về phía Bạch Thị: "Bạch Thị, trước đây lúc ta phạm sai lầm, lúc ta bị cha đánh, bà luôn cầu xin tha thứ cho ta, lại còn che chở ta.

Tại sao lần này bà lại thay đổi hả?"
Bạch Thị ra vẻ chính nghĩa nói: "Bởi vì lần này ngươi phạm vào tội không thể tha thứ, nếu ta còn dung túng cho ngươi sẽ không thể tránh khỏi việc nhi tử hư hỏng là do kế mẫu hiền từ? Lúc đó người ta sẽ nói ta thế nào đây?"
Tô Thất Thiếu cười nhạt: "Bà đừng nói đạo lý với tôi, cùng lắm chỉ là bà không cần nguỵ trang nữa, cho nên mới lộ bộ mặt thật ra.

Bạch Thị, hoá ra đây mới là con người thật của bà."Hắn ta nói xong thì trong mắt hiện đầy sự thất vọng nồng đậm.
Khi hắn ta còn nhỏ, hắn ta đã từng cho rằng người kế mẫu này rất yêu thương mình.

Vì vậy hắn ta một mực tôn kính, yêu mến bà ta.
Thế nhưng càng lớn, hắn ta càng phát hiện, người kế mẫu này giống như một con rắn độc xinh đẹp, nhìn thì xinh đẹp sáng sủa, nhưng lại có nọc độc chết người..