Đôi mắt tuấn mỹ của Sở Diệp Hàn trở nên thâm trầm đến đáng sợ, hắn tức giận nói: "Ai nói như vậy, nàng nói cho bổn vương biết, ta nhất định không tha cho kẻ đó."
Hắn không ngờ lại có kẻ dám xía vào gia sự của hắn, đến ngay cả chuyện riêng tư của hắn cũng bị người khác thêu dệt.
Xem ra bên ngoài có rất nhiều người dòm ngó đến chuyện trong Ly Vương phủ, hắn nhất định phải tìm cơ hội nào đó dẹp sạch.
Nam Cung Nguyệt nghe thấy giọng điệu tức giận của Sở Diệp Hàn, sợ đến mức ngây ra.
Thật ra chẳng có người nào nói thế cả, bởi vì chuyện nàng ta có viên phòng với Sở Diệp Hàn hay không làm gì có ai biết rõ.
Chẳng qua là nàng ta tự biên diễn để ép Sở Diệp Hàn, ngờ đâu hắn lại cho là thật.

Ngộ nhỡ hắn phái người đi điều tra lại không tra ra lời đồn có từ đâu, vậy thì hỏng rồi.
Nàng ta vội nói: "Bỏ đi, người ta cũng chỉ là tọc mạch mấy câu, không có gì to tát, Vương gia, ta hỏi chàng một câu, chàng có thật lòng yêu ta không?"
Đôi mắt ướt át của nàng ta chăm chú nhìn Sở Diệp Hàn, ánh mắt toát lên vẻ mến mộ.
Sở Diệp Hàn sững người: "Nguyệt Nhi, sao nàng lại hỏi vậy?"
"Chỉ là ta cảm thấy sau lần tỷ tỷ rơi xuống hồ thì chàng đã thay đổi.

Bây giờ chàng quan tâm, bảo vệ nàng ta, ta sợ chàng sẽ yêu nàng ta mà quên mất ta." Nam Cung Nguyệt rơi lệ, nước mắt đọng lại trên gò má long lanh như hạt trân châu, khiến người khác không khỏi xót thương.
"Sao có thể như vậy? Bổn vương quan tâm, bảo vệ nàng ta khi nào?" Sở Diệp Hàn đáp.
"Trưa nay chàng còn nói thay nàng ta, nói chàng không hề dùng thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ." Sau đó vẻ mặt nàng ta giống như cũng công nhận vết thương của hắn lành lại đích thị là nhờ công lao của Vân Nhược Linh, không hề liên quan đến thuốc mỡ của Tấn Vương.
Sở Diệp Hàn thấy Nam Cung Nguyệt cố tình gây sự, bèn trầm giọng mà nói: "Bổn vương chỉ nói đúng sự thật, không phải bảo vệ nàng ta.

Đừng nói nàng ta là nữ nhi của Vân thừa tướng, cho dù là nữ nhi nhà người khác, ta cũng sẽ không thích nàng ta."

"Thật vậy sao? Nhưng mà bây giờ tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy, nam nhân nào gặp nàng ta đều sẽ thích..." Nam Cung Nguyệt có chút kém tự tin.
"Cứ cho là nam nhân khác đều thích nàng ta, bổn vương vì cớ gì nhất định phải thích nàng ta? Nữ nhân biết y thuật trong thiên hạ nhiều vô kể, chẳng lẽ chỉ vì nàng ta biết y thuật mà bổn vương phải yêu ư?" Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
"Nhưng nàng ta là Vương phi của chàng, lại còn xinh đẹp như vậy." Nam Cung Nguyệt đỏ mắt nhìn hắn và nói.
"Nếu nói về xinh đẹp thì trong lòng ta Nguyệt Nhi đứng thứ nhất, vả lại, bổn vương là người nông cạn như vậy sao?"
Nói đến đây, Sở Diệp Hàn nắm lấy hai vai Nam Cung Nguyệt, dịu dàng mà nói: "Bổn vương nhìn người chỉ nhìn tấm lòng chứ không hề quan tâm đến bề ngoài.

Bổn vương chỉ biết một điều, lúc bổn vương rơi vào hiểm nguy, chính nàng đã cứu ta.

Lúc ta khổ sở tuyệt vọng nhất, chỉ có nàng ở bên cạnh chia sẻ, an ủi ta."
Hắn vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp Nam Cung Nguyệt, khi đó hắn uống rượu ở tửu lâu, uống đến say mèm rồi lại tự mình chạy ra khỏi đó, sau đó vì quá say mà ngã lăn ra đường.
Lúc đó, xe ngựa của Nam Cung Nguyệt đi qua, nàng ta nhìn thấy hắn nằm trên nền tuyết bèn sai người cứu hắn.
Đêm đó tuyết rơi dày đặc, lạnh buốt, hắn say đến bất tỉnh nhân sự.


Nếu Nam Cung Nguyệt không ra tay cứu thì có lẽ hắn đã chết cóng vì lạnh mất rồi.
Lúc hắn tỉnh lại thì nhìn thấy một nữ hài đang nhìn hắn dịu dàng, hắn còn tưởng đó là Tô Thường Tiếu.
Cuối cùng hắn mới nhận ra, hoá ra chỉ là một nữ nhân trông giống với nàng ta mà thôi.
Sau đó, cứ mỗi lần hắn uống say xong, Nam Cung Nguyệt đều ở bên cạnh chăm sóc, an ủi, trở thành hồng nhan của riêng mình hắn.
Tuy hắn không yêu Nam Cung Nguyệt, nhưng vì muốn báo đáp ân tình nên mới lấy nàng ta làm thê tử.
Vì thế cho nên hắn không bao giờ để ai làm hại nàng ta, còn không tiếc tiền bạc mà nuông chiều hết mực.

Nàng ta thích gì hắn đều đáp ứng, hắn chiều chuộng nàng ta, muốn nàng ta trải qua những tháng ngày tốt đẹp nhất.