"Ta không muốn trở về, ngươi có thể nói với Hoàng thượng rằng ta hứa với ông ta sau này tuyệt đối sẽ không nói lung tung chuyện trước kia, ta chỉ muốn an tâm ở lại Ly Vương phủ là được rồi.

Đồng thời ta cũng sẽ thường xuyên tiến cung thỉnh an ông ta và Thái hậu, ta sẽ ngây ngốc ở ngoài cung, hưởng thụ sự tự do, sống nương tựa vào nhau với hoàng đệ.

Điều kiện của ngươi với Hoàng thượng chính là để ta được tự do, cho phép ta ở lại Ly Vương phủ mãi mãi, không cần hồi cung, có thể chứ?" Trưởng Công chúa nói.
Vân Nhược Linh nghe xong, oán thầm trong lòng, thể diện của ngươi lớn thật đấy!

Trưởng Công chúa trước kia tự cho mình là cao quý, vốn xem thường nàng, bây giờ lại muốn dùng điều kiện quý báu của nàng để hoàn thành giấc mộng tự do cho nàng ta?
Nàng không nghe lầm chứ?
Nàng lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi Trưởng Công chúa, người tìm nhầm người rồi, trong lòng ta đã sớm nghĩ ra điều kiện khác.

Người muốn trao đổi điều kiện như lời người nói thì để lần sau đi."
Người khác thương lượng với nàng còn có thể cho thêm chút lợi ích.
Còn Trưởng Công chúa này tuyệt đối không biết gì về đối nhân xử thế, không cho nàng chút ích lợi nào.
Nàng không phải là đồ ngốc.
Trưởng Công chúa không ngờ rằng nàng ta cũng đã thấp giọng cầu xin Vân Nhược Linh, vậy mà nàng lại từ chối.
"Vì sao? Ngươi thì có điều kiện gì muốn xin Hoàng đế? Ngươi nói ra đi, nếu ta có thể giúp ngươi thì ta sẽ giúp.

Ta làm một giao dịch với ngươi, ngươi không cần tìm đến Hoàng thượng đâu." Trưởng Công chúa vô cùng tự tin nói.
"Công chúa, nếu ta đã phải tìm đến Hoàng thượng thì đấy nhất định là chuyện mà trên thế gian này không ai làm được, chuyện kia chỉ có mình Hoàng thượng mới có thể.


Thật xin lỗi, ta không thể giao dịch với người." Vân Nhược Linh thản nhiên nói.
Thứ nhất nàng muốn Hoàng đế đồng ý cho nàng hòa ly với Sở Diệp Hàn, thứ hai nàng không muốn làm quân cờ của Hoàng đế, cần Hoàng đế hủy bỏ thân phận quân cờ của nàng.
Sao Trưởng Công chúa có thể làm được việc này?
Sở Diệp Hàn là một nam nhân mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể nghe lời của Trưởng Công chúa mà hòa ly với nàng?
Cho nên, nàng chỉ có thể tìm đến Hoàng thượng.
"Vân Nhược Linh, đây là thái độ của ngươi với ta? Ý của ta là, chỉ cần ngươi thay ta bàn điều kiện này, sau này ta có thể ở chung hòa bình với ngươi, hơn nữa không so đo chuyện năm đó phụ thân ngươi gi3t chết mẫu thân của ta, còn có thể bảo hoàng đệ của ta tha thứ cho ngươi, như vậy được không?" Trưởng Công chúa dùng một thái độ cao quý hơn người mà nói.
Biểu cảm kia của nàng ta, giống như việc nàng ta không oán trách Vân Nhược Linh, tha thứ cho nàng, là một ân tình to lớn đối với Vân Nhược Linh vậy.
Vân Nhược Linh bị những lời này dọa lui hai bước: "Thật xin lỗi, thứ lỗi cho ta không làm được."
Nàng vốn không để ý Trưởng Công chúa và Sở Diệp Hàn có hận nàng hay không, tùy ý bọn họ đi.
Dù sao nàng là người mà sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Ly Vương phủ.
Trưởng Công chúa thấy thái độ nàng cứng rắn như thế, vừa định tức giận, lại nhớ đến Mai cô cô từng dạy nàng ta, lúc cầu xin người khác phải nhẫn nhịn, đành nắm chặt tay, dẫn dắt từng bước nói: "Ngươi không phải vẫn luôn yêu mến hoàng đệ của ta sao? Ngươi thương hắn như vậy nhưng hắn lại không thích ngươi.


Nếu ngươi giúp ta hoàn thành nguyện vọng này, ta có thể khiến hoàng đệ yêu ngươi, sủng hạnh ngươi, để ngươi làm nữ nhân hạnh phúc nhất Ly Vương phủ."
Nói xong lời cuối cùng, Trưởng Công chúa hài lòng cười, đầy tự tin.
Giống như nếu Vân Nhược Linh có thể có được sự yêu thương của Sở Diệp Hàn, thì đối với Vân Nhược Linh mà nói đây là ơn lớn như trời.
Vậy thì Vân Nhược Linh hẳn là sẽ đồng ý đúng không?
Ai ngờ được, Vân Nhược Linh lại cười lạnh lùng, nói: "Công chúa, ta đã nói rồi, ta đã không còn thích Ly Vương nữa, lại càng không quan tâm đến yêu thương của hắn.

Người không cần phí lời, ta sẽ không đồng ý với người, mời Công chúa trở về."
"Ngươi, được lắm Vân Nhược Linh.

Ngươi thật sự không đồng ý?" Trưởng Công chúa tức đến khó thở, giận dữ chỉ tay vào Vân Nhược Linh.