Đúng lúc này, Tô Thất Thiếu cũng nhìn thấy phía trước xe ngựa, hắn ta nhìn chữ Ly viết bên trên thì đã biết đây là xe ngựa của Ly vương phủ.

Chẳng lẽ là Ly vương đang ra ngoài à?
Hắn ta là Thế tử của Trung Dũng Công phủ, nhìn thấy Ly vương, cũng không thể không phản ứng gì, vẫn là nên đi đến chào hỏi một câu.

Nhưng hắn ta nhìn kỹ thì thấy, phát hiện đây là chiếc một chiếc xe ngựa nhỏ nhắn xinh xắn, rèm xe là màu lam nhạt, phía trên còn thêu hoa, vừa nhìn thì đã biết đây là xe ngựa mà nữ nhân thường dùng để đi ra ngoài.

Chẳng lẽ người trong xe là Ly Vương phi à?
Nghĩ đến Ly Vương phi, sắc mặt của hắn ta vừa trắng lại vừa đỏ, cảm giác ở trong lòng ngũ vị tạp trần.


Nàng đã chữa khỏi bệnh cho hắn ta, hay là hắn ta đi cảm ơn nàng nhỉ, nhưng hắn ta lại không thể nói nên lời, bởi vì phương pháp chữa bệnh của nàng quá vũ nhục hắn ta, khiến hắn ta tức muốn chết.

Nhưng để hắn ta tiếp tục chán ghét nàng thì hắn ta lại cảm thấy không ghét nổi, suy cho cùng thì nàng cũng là vì cứu hắn ta nên mới k1ch thích hắn ta như vậy.

Nhìn thấy ân nhân cứu mạng, nếu hắn ta không đi lên chào hỏi một câu, người ta sẽ đâm chọc sâu lưng.

Cho nên, hắn ta kiêu ngạo quất ngựa đi lên, lạnh lùng nheo đôi mắt lại, nhìn lên phía trước, thấy xa phu là Mạch Lan, hắn ta chắp tay với Mạch Lan nói: "Mạch thống lĩnh, trong xe chính là Ly Vương phi phải không?”
Mạch Lan sớm đã để ý tới Tô Thất Thiếu, lập tức chắp tay chào lại hắn ta: “Đúng vậy, Thế tử, không biết người tìm Vương phi nhà chúng ta có chuyện gì?”
“Là thế này, lần trước Ly Vương phi cứu… ”
“Tô Thất Thiếu!” Thấy Tô Thất Thiếu muốn nói chuyện lần trước nàng cứu mạng hắn ta ra, Vân Nhược Linh vội vàng chen lời, nói: “Có thể cho ta mượn ngựa của ngươi dùng một chút không?”
Vân Nhược Linh nói xong, đeo hòm thuốc, vén rèm lên rồi nhảy xuống từ trên xe ngựa.

Nàng vừa nhảy xuống thì đột nhiên nháy mắt với Tô Thất Thiếu, ý bảo hắn ta đừng nói chuyện nàng đã cứu mạng hắn cho Mạch Lan nghe.

Lỡ như Mạch Lan nói cho Sở Diệp Hàn, vậy thì không xong rồi.

“Mượn ngựa của ta sao? Vương phi muốn làm gì?” Tô Thất Thiếu nghi hoặc nhìn về phía Vân Nhược Linh, thấy nàng đang nháy mắt với hắn ta.


Hắn ta sửng sốt, chẳng lẽ, nữ nhân này cho rằng hắn ta quá tuấn tú, cho nên đang ra ám hiệu hắn ta à?
Nhưng mà làm cũng khó coi quá rồi.

Ngày cả quyến rũ người khác cũng không học được, thật là vô cùng xấu.

“Ta phải vào cung diện thánh, sắp muộn rồi, ngồi xe ngựa không kịp nữa, cho nên muốn mượn ngựa của ngươi dùng một chút.

” Vân Nhược Linh dứt khoát nói.

Tô Thất Thiếu bỗng nhiên bừng tỉnh ra gật đầu: “Thì ra là thế, được rồi, ta cho ngươi mượn ngựa của ta dùng một chút đấy, ngươi có biết cưỡi ngựa không?”
“À… Không biết.

” Vân Nhược Linh xấu hổ liếc nhìn con ngựa cao lớn kia một cái: “Có thể làm phiền ngươi đưa ta đi một đoạn không? Yên tâm, ta sẽ trả tiền xe cho ngươi.


“Hả?” Tô Thất Thiếu và Mạch Lan đều sửng sốt, hai người đều dùng ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh.

“Ly Vương phi, ngươi đã thành thân rồi, như vậy sợ là không ổn lắm.


” Tô Thất Thiếu nói.

Để Ly Vương biết, có khi nào sẽ xách đao tới cửa chém hắn ta không?
Dù là ai hắn ta cũng không dám trêu vào, càng không dám trêu chọc Ly Vương phi.

Huống hồ, nàng là người cô cùng xấu xí, nếu là để cho người khác biết hắn ta đưa nàng đi thì sẽ cười nhạo hắn ta chết mất.

Vân Nhược Linh ngạo mạn nhướng mày: “Thế này có cái gì không ổn? Dù sao ngươi cũng xinh đẹp như vậy, lát nữa ngươi mang một cái mạng che mặt, ngụy trang thành tỷ muội tốt của ta, chỉ cần ngươi không nói ta không nói, thì ai biết chứ?”
Đây cũng chẳng phải hiện đại, các nàng cũng không phải minh tinh gì, dùng mạng che mặt che lại, ai mà nhận ra các nàng chứ.

Những cổ nhân này thật là cổ hủ.

Một nữ nhân như nàng còn chưa để ý, một đại nam nhân như hắn ta vậy mà lại để ý mấy cái này.

Tô Thất Thiếu ngẩn ra, hắn ta coi nàng là Ly Vương phi, mà nàng thế nhưng lại coi hắn ta là tỷ muội tốt?