Vừa nghĩ đến chuyện sắp được phủi sạch quan hệ với Sở Diệp Hàn, tâm trạng Vân Nhược Linh cực kỳ tốt, thậm chí còn vui vẻ thưởng thức cảnh tuyết rơi trong hoàng cung.

Sở Diệp Hàn ở bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn nàng, cứ để nàng vui vẻ một chút trước đã.

Đợi lát nữa, lại khiến nàng khóc sau.

Thoáng cái, hai người đã đồng thời đến ngự thư phòng của hoàng đế.

Có Sở Diệp Hàn ở cùng, Vân Nhược Linh cũng không tiện mở lời với hoàng đế.

Hoàng đế thấy Sở Diệp Hàn hoàn hảo không hao tổn gì xuất hiện ở ngự thư phòng, trong lòng thật không rõ là có mùi vị gì.


Ông ta muốn Sở Diệp Hàn chết, lại sợ Sở Diệp Hàn chết.

An nguy của Sở quốc bây giờ, còn dựa vào Sở Diệp Hàn.

Cho nên, Sở Diệp Hàn tạm thời không thể chết, ông ta cũng chỉ có thể tiếp tục nhịn hắn mà thôi.

Cho dù ông ta biết rõ dân chúng gây sự kia là do Sở Diệp Hàn xúi giục, ông ta cũng chỉ có thể đè nén cơn tức này, về sau tìm cơ hội tiếp tục trị hắn.

Hành Nguyên đế lạnh lùng liếc nhìn Sở Diệp Hàn, sau đó thu lại vẻ lạnh lùng trong mắt, khôi phục thái độ trưởng bối hiền lành bình thường.

Ông ta trước tiên quan tâm Sở Diệp Hàn vài câu, dặn dò phải chăm sóc tốt thân thể, nói Sở quốc không thể thiếu hắn, hắn là trọng thần của Sở quốc.

Sau đó tức giận mắng đám sát thủ vài câu, cuối cùng nói: “Diệp Hàn, về chuyện sát thủ đó, trẫm đã tra rõ ràng rồi, Tấn vương quãng là bị người khác vu oan.

Có điều hắn ta tính tình thô bạo, đắc tội với dân chúng, trẫm đã xử trí hắn ta rồi.

Nhưng có câu, trẫm cũng muốn có sao nói vậy, chính là thích khách này không phải Tấn vương phái tới, ngươi thế nhưng đừng vì chuyện này mà hiểu lầm hắn.


Trong mắt Sở Diệp Hàn lóe lên tia lạnh lùng: “Không đâu hoàng thúc, thần và Tấn vương, vẫn luôn là huynh đệ tốt.


Hắn không nhiều lời.


Hắn cũng không muốn nói cho Hoàng thượng biết, thật ra hắn biết người phái sét thủ đến là kẻ khác.

Hắn muốn để cho Tấn vương bị nghi ngờ, trước tiên làm thanh danh của Tấn vương bị tổn hại rồi nói sau.

Ai bảo Tấn vương cũng muốn ám sát hắn.

Hành Nguyên đế gật đầu: “Ngươi luôn thấu tình đạt lý, biết nguyên tắc, huynh đệ các ngươi hòa ái, tình cảm tốt đẹp thì người hoàng thúc như trẫm đây mới vui mừng.


Nói xong, ông ta dời tầm mắt sang Vân Nhược Linh, trong mắt lóe lên tia ẩn ý: “Ly Vương phi, lần này may mà có ngươi, mới ngăn cơn sóng dữ, cứu được Ly vương, y thuật của ngươi thật sự là càng ngày càng tốt.

Quân vô hí ngôn, trước trẫm hứa với ngươi, chỉ cần ngươi cứu tỉnh Ly vương, trẫm đồng ý với ngươi một điều kiện, ngươi nói đi, chỉ cần trẫm có thể làm được, trẫm chắc chắn không nuốt lời.

Trái tim Vân Nhược Linh như nhảy dựng lên.

Nàng vốn muốn tìm một cơ hội riêng để nhắc chuyện đó với Hoàng thượng.

Ai biết Hoàng thượng lại nói ra trước mặt Sở Diệp Hàn.

Cái này kêu nàng nói như thế nào?
Nói trước mặt Sở Diệp Hàn có phải không được hay cho lắm?
Nhưng mà, một khi bỏ lỡ cơ hội này, lần sau nàng muốn nhắc tới, thật sự quá khó.


Sở Diệp Hàn đang đứng một bên, nhìn ánh mắt nhìn Vân Nhược Linh lạnh mà như không lạnh, đôi mắt lạnh lẽo của hắn co lại, dưới mắt hiện lên sự bình tĩnh.

Vân Nhược Linh sợ bỏ lỡ thôn này, sẽ không có quán khác.

Vì vậy, nàng lấy hết can đảm, liếc nhìn Sở Diệp Hàn, rồi đối nói với Hành Nguyên đế: “Hoàng thượng, nô tì chỉ có một điều kiện, đó chính là có thể hòa ly với Ly vương, từ nay chúng thần mỗi người một ngả không còn liên quan, những ngày qua coi như không có.


Hành nguyên đế vừa nghe xong, trong mắt lóe lên ý lạnh.

Quả nhiên là như vậy, Vân Nhược Linh quả nhiên nhắc tới điều kiện này.

Trong mật báo đó nói không sai chút nào.

Đêm qua, thám tử của ông ta thu được mật báo, trong mật báo nói, ngày mai Vân Nhược Linh sẽ nhắc điều kiện với ông ta, muốn hòa ly với Sở Diệp Hàn.

Thực chất, đây là thủ đoạn do Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn hợp mưu, bề ngoài hai người sẽ hòa ly, nhưng thực ra, đây chỉ là chiêu trò mê hoặc ông ta.