Điều kiện này đối với Hành Nguyên đế mà nói là vượt quá khả năng.

Nàng sẽ không vì Trưởng công chúa mà đắc tội với Hành Nguyên đế.

Nàng càng không muốn vĩnh viễn đối mặt với Trưởng công chúa, cho nàng ta ở lại Vương phủ thêm một thời gian đã là sự nhượng bộ của nàng.

Sở Diệp Hàn khẽ giật mình, hắn nhìn Vân Nhược Linh thật sâu trong chốc lát.

Trưởng công chúa đối xử với nàng kém như vậy, thế mà nàng lại nói giúp nàng ta.

Nữ nhân này so với tưởng tượng của hắn không giống nhau lắm.

Thì ra nàng không hề giống với Vân thừa tướng lòng dạ rắn rết, ác độc xảo trá, trong nội tâm nàng còn có một chút thiện ý.


Hành Nguyên đế nghe xong điều kiện thứ hai của Vân Nhược Linh, sắc mặt vẫn không được tốt như lúc trước.

Ông ta không ngờ tới, Vân Nhược Linh và Trưởng công chúa có quan hệ tốt đến thế.

Nàng lại có thể dùng điều kiện quý giá như vậy đổi cho Trưởng công chúa được tự do ở ngoài cung.

Xem ra, ông ta không thể không đề phòng người của Ly Vương phủ.

Nhưng mà ông ta đã không chấp nhận một điều kiện của nàng, bây giờ lại tiếp tục bác bỏ thì có vẻ quá vô tình.

Ông ta suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Ngươi đã rất vất vả mới có được cơ hội ra một điều kiện với trẫm, ngươi cứ thế từ bỏ à? Muốn cầu xin cho người khác thật sao?"
Ông ta thầm cảm thấy cô nương Vân Nhược Linh này rất có tài hoa, hi vọng nàng có thể đưa ra một điều kiện cho bản thân mình.

Vân Nhược Linh gật đầu: "Nô tì đã nói ra, nhất định không có lý do nuốt lời.

"
Nghe được lời này Hành Nguyên đế mặt mo đỏ ửng.

Vân Nhược Linh dường như đang châm chọc việc ông ta đã đáp ứng nàng mà lại nuốt lời.

Ông ta lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu ngươi đã kiên quyết đưa ra điều kiện này, trẫm sẽ đồng ý với ngươi, tuy nhiên trẫm chỉ đồng ý để Trưởng công chúa ở tới cuối năm, qua hết năm, nàng nhất định phải hồi cung, không được ở lại ngoài cung thêm nữa.

"
Chỉ ở tới qua Tết?
Thế là được hơn mười ngày thôi, quá ít rồi.

Vân Nhược Linh lập tức phát hiện ra đổi được điều kiện như này thật quá uổng phí.


Nàng đột nhiên ma xui quỷ khiến nói: "Hoàng thượng, có thể cho Trưởng công chúa ở lại Vương phủ đến Tết Nguyên tiêu được không? Qua Tết Nguyên tiêu, lại cho tỷ ấy hồi cung.

"
Vừa nói xong, nàng lập tức muốn tự vả miệng mình.

Nàng cảm thấy hối hận!
Nàng lại còn xin cho Trưởng công chúa ở thêm nửa tháng.

Nàng đây không phải là đang xin thêm nửa tháng bất hạnh cho mình sao?
Trời cao đất dày ơi, Hoàng thượng liệu có từ chối nàng không?
Nếu như Hoàng thượng từ chối thì tốt quá.

"Thôi được, nể mặt ngươi, trẫm đồng ý với ngươi, cho Trưởng công chúa ở Ly Vương phủ qua hết Tết Nguyên tiêu thì phải trở về.

" Hành Nguyên đế nói.

"…" Vân Nhược Linh đau khổ há hốc mồm.

"Thế nào, trẫm đối với ngươi rất tốt đúng không? Sau khi trở về, nhớ kỹ phải cùng Ly Vương chung sống hòa thuận nhé, về sau cũng không cần nhắc lại chuyện hòa ly nữa.

Trẫm nghe thấy không vui, Thái hậu nghe được cũng không vui.

Các ngươi phải tu ba kiếp thì kiếp này mới được làm phu thê nên không được tùy hứng.

" Hành Nguyên đế dụ dỗ Vân Nhược Linh từng chút một, dùng ánh mắt trưởng bối từ ái căn dặn nàng.


"Tạ ơn Hoàng thượng.

"
Cuối cùng, Vân Nhược Linh còn phải thành kính cảm tạ Hoàng thượng.

Vừa đi ra khỏi Ngự Thư phòng, nàng lại hối hận.

Nàng quả thực là tự đào hố chôn mình.

Nàng giúp Trưởng công chúa cầu xin làm gì? Còn không bằng xin Hoàng thượng ban cho vàng bạc châu báu.

Nàng lại còn xin thêm nửa tháng, nàng thật sự là càng nghĩ càng hối hận.

Sở Diệp Hàn cũng đi theo Vân Nhược Linh ra ngoài, nhìn thấy nàng đấm ngực dậm chân, dáng vẻ hối hận không thôi, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng vẫn nhịn được.

Hắn đi về phía Vân Nhược Linh, chỉ thấy nàng đã chạy vào trong Ngự Hoa Viên, tức giận đạp chân lên mặt tuyết, xem ra tâm trạng rất không tốt.

Hắn lập tức chắp tay sau lưng, cười lạnh nhíu mày, đôi mắt trong vắt, lấp lánh như sao trời: "Bản vương còn đang nghĩ hôm nay ngươi làm sao mà vui vẻ như vậy, thì ra là ngươi muốn hòa ly với Bản vương.

"