“Ta không thích đeo trang sức, ta thích trang điểm đơn giản nên không cần mua rồi phải không?” Vân Nhược Linh vừa mới nhìn thấy Sở Diệp Hàn trả cho ông chủ một xấp ngân phiếu dày cộm nên lòng thấy tiếc tiền thay.

Đống ngân phiếu đó có lẽ khoảng mấy ngàn lượng bạc, điều này cũng quá là xa xỉ rồi.

Mà đồ trang sức này còn quý hơn so với quần áo.

Sở Diệp Hàn nói: “Nếu ngươi chỉ có y phục đẹp mà không phối với trang sức xứng đôi thì người khác sẽ coi thường bổn vương và nói Ly Vương phủ rất nghèo.

Sau này ngươi ở bên ngoài qua lại với các phu nhân của quan phủ thì người khác cũng sẽ khinh thường và ức hiếp ngươi.”

Vân Nhược Linh ngơ ngác: “Trong suy nghĩ của ta thì ngươi đâu phải là người nông cạn như vậy.

Trước giờ ngươi không quan tâm đến cách nhìn của người khác, càng không thích ta qua lại với các phu nhân của quan phủ.

Hôm nay ngươi làm sao thế?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng trừng nàng: “Bổn vương thích, không được sao?”
Thật đúng là...!
Để tặng nàng vài món đồ, hắn phải vắt óc suy nghĩ bịa ra rất nhiều lý do.

Những lý do này, đến cả hắn cũng không tin được.

Nhìn thấy Sở Diệp Hàn đang tức giận, Vân Nhược Linh dứt khoát buông tay, nói: “Được rồi, dù sao cũng không phải tiêu tiền của ta, mua thì mua thôi.

Ngươi tự quyết định, mua bao nhiêu cũng được.”
Đến lúc đó tiêu hết sạch tài sản của Ly Vương phủ thì cũng đừng trách nàng không nhắc nhở hắn.

Tuy ngoài miệng nói không phải tiền của nàng, nhưng thực ra trong lòng sớm đã xem tiền là của nàng nên mới tiếc như vậy.

Có điều hình như Sở Diệp Hàn không hề quan tâm đến số bạc đó, trong lòng hắn thì chút bạc đó bình thường giống như bách tính ngày mua rễ hành.


Được thôi.

Nếu hắn đã có tiền như vậy, nàng cũng không thể thay đổi được hắn thì đi vào chọn ít trang sức vậy.

Sau khi bước vào tiệm trang sức, chủ tiệm là một người có mắt nhìn và có hiểu biết.

Chỉ dựa vào cách ăn mặc của Sở Diệp Hàn, hoa văn và xe ngựa bên ngoài thì đã biết hắn chính là Chiến thần hùng dũng đất trời lúc bấy giờ.
Ly Vương điện hạ đến rồi, ông ta không dám chậm trễ, vội khom mình, đích thân tiến lên trước nghênh đón: “Xin hỏi có phải các hạ là Ly Vương điện hạ?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn ông ta rồi gật đầu nói: “Ừm!”
Hắn rất có tiếng tăm ở trong thành, chân dung của hắn cũng được lưu truyền rộng rãi nên người khác nhận ra ngay cũng không có gì lạ.

Chủ tiệm nghe xong vội vàng nói: “Ly Vương đại giá quang lâm, đúng là khách quý đến nhà.

Xin hỏi điện hạ muốn mua trang sức thế nào cho phu nhân đây?”
Ông ta không biết thân phận của Vân Nhược Linh nên không dám gọi thẳng nàng là Vương phi, ngộ nhỡ nàng chỉ là một vị trắc phi mới vừa mới lấy cách đây không lâu thì lại gây hiểu lầm rồi.

Vậy nên ông ta rất thông minh chỉ gọi Vân Nhược Linh là phu nhân, có thế nào cũng không phạm lỗi được.

Sở Diệp Hàn liếc nhìn Vân Nhược Linh rồi lại nhìn chủ tiệm: “Hãy chọn cho Vương phi vài bộ trang sức phù hợp với nàng ấy.”

Chủ tiệm vừa nghe xong đã hiểu ngay, thì ra người đứng trước mặt không phải là trắc phi mà là Ly Vương phi.

Trên phố đều đang truyền tai nhau nói Ly Vương hoàn toàn không nuông chiều Ly Vương phi kia mà còn thấy ghét nàng, không ngờ Ly Vương lại sẵn lòng đưa nàng đi mua trang sức.

Ở đây và lời đồn trên phố dường như không giống nhau.
Ông ta không dám chậm trễ nên vội vàng gọi người đi lên lầu và mang hết tất cả những trang sức đắt giá nhất trong tiệm ra để Vân Nhược Linh lựa chọn.
Chẳng mấy chốc, từng khay trang sức ngọc, vàng và bạc được bày biện trước mặt Vân Nhược Linh.

Những món trang sức này cùng với ngọc trai long lanh rực rỡ, óng ánh lóa mắt, phát ra thứ ánh sáng không gì sánh bằng, lấp lánh tỏa sáng.

Vân Nhược Linh nhìn thấy mà trái tim đập thình thịch.

Những món trang sức này đẹp thật, nàng bảo không thích chỉ là giả.

Nhưng khi nhìn thấy giá tiền của những món trang sức này xong thì nàng nói: “Chọn đại mấy bộ vậy?”