Một khi nữ nhân bị mang tiếng thích ghen tị thì sẽ bị hàng nghìn người chỉ trích.

“Đừng có dài dòng, muội cút đi chỗ khác cho ta, ở đây không có chuyện của muội.” Vân Nhược Linh tức giận hét với Nam Cung Nguyệt rồi lạnh lùng quay người nhặt kiếm tiến lên phía trước ngực Sở Diệp Hàn: “Sở Diệp Hàn, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại giở trò sau lưng ta, ngăn cả ta hòa ly với ngươi?”
Sở Diệp Hàn sững sờ, hóa ra nàng vì chuyện này.

Hắn còn nghĩ Vân Nhược Linh ghen với Nam Cung Nguyệt nên đến cản hắn.


Không ngờ là do hắn đã nghĩ quá nhiều.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn thanh kiếm trước mặt.

Thanh kiếm hướng về hắn không có chút lực sát thương nào cả.

Chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nội lực làm gãy thanh kiếm trước mặt.

Nhưng hắn không làm vậy, hắn sợ làm Vân Nhược Linh bị thương.

Ánh mắt sắc bén của hắn liếc nhìn Mạch Liên và Mạch Lan đang đứng phía sau Vân Nhược Linh, Mạch Liên hoảng sợ vội cúi đầu với một khuôn mặt bất lực: “Vương gia, thuộc hạ sai rồi, xin lỗi Vương gia.”
Sở Diệp Hàn hiểu ý ngay, hắn đã bị thuộc hạ của mình bán đứng.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước kia, dù có là trên chiến trường cũng sẽ không xảy ra.
Không ngờ, Vân Nhược Linh lại được lòng người như vậy, tra hỏi một chút thì Mạch Liên bọn họ đã nói hết với nàng.

Dựa vào bản lĩnh của Mạch Liên bọn họ, cho dù Hoàng thượng muốn cạy bí mật từ miệng bọn họ cũng là chuyện không thể nào.


Hắn biết là bọn họ cố ý nói cho Vân Nhược Linh biết.

Hắn bỗng thấy giận sôi máu, mặt tối sầm lại.

Vân Nhược Linh nhìn thấy nét mặt của Sở Diệp Hàn thì đã biết ngay đây là sự thật, nàng cầm thanh kiếm nhọn chĩa về hắn và lạnh lùng nói: “Ta đã nói mà, chẳng trách sao ngươi lại cùng vào cung với ta, hóa ra là ngươi muốn nhân lúc ta đề cập đến chuyện hòa ly với Hoàng thượng rồi ngươi cố tình ở đó diễn kịch.

Chỉ vì muốn ngăn cản ta nhắc đến điều kiện hòa ly với Hoàng thượng mà dám giả truyền thánh chỉ, giở trò sau lưng, ngươi đúng là tên xấu xa!”
Nam Cung Nguyệt vừa nghe được hóa ra Vân Nhược Linh từng đề cập đến điều kiện hòa ly với Hoàng thượng?
Có phải là vì Vương gia đã gây trở ngại nên nàng mới không thành công hòa ly?
Vậy nên điều kiện đầu tiên của nàng hoàn toàn không phải là đổi lấy tự do của Trưởng Công chúa, mà là sau khi bị Hoàng thượng từ chối, nàng mới hạ thấp yêu cầu giúp trưởng công chúa.

Giờ thì tốt rồi, nàng ta lại có lý do để chia rẽ mối quan hệ giữa nàng và Trưởng Công chúa.

Điều khiến Vân Nhược Linh buồn lòng chính là Vương gia không muốn hòa ly với nàng, hắn còn âm thầm giở trò không để nàng hòa ly.


Xem ra, hắn thật sự thích Vân Nhược Linh.

Nghĩ kỹ thì trái tim của nàng ta cũng bắt đầu thấy ghen tị.

Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn thanh kiếm nhọn trước mặt và nói: “Vân Nhược Linh, ngươi muốn mưu sát phu quân ư? Là ai đã cho ngươi lá gan đó, dám cầm kiếm đột nhập vào tẩm điện của bổn vương.”
Vân Nhược Linh không sợ chết mà cười khẩy: “Mưu sát phu quân ư? Ngươi xem ta là thê tử của ngươi sao? Ngươi biết là ta muốn hòa ly với ngươi, vậy mà ngươi lại ngăn cản ta trước mặt Hoàng thượng, ngươi còn viết mật tín để Hoàng thượng nghi ngờ ta, ngươi chỉ muốn thiêu đốt ta trên ngọn lửa.

Ngươi không để ta tự do thì hôm nay ta sẽ cùng chết với ngươi, ta không sợ đâu.”
“Tỷ tỷ, mau bỏ kiếm xuống đi, sao tỷ lại đối xử như vậy với Vương gia? Tỷ đang phạm thượng đó, tỷ không sợ lại bị đánh bằng roi hay sao?” Nam Cung Nguyệt nói.

Nói xong, toàn thân nàng ta tràn đầy sức mạnh, nàng ta sải bước lao đến chắn trước mặt Sở Diệp Hàn và ưỡn ngực, nàng ta đứng trước thanh kiếm nhọn với khuôn mặt tức giận nói: “Có ta ở đây, không ai được làm làm hại Vương gia, tỷ muốn làm Vương gia bị thương thì hãy bước qua xác của muội.”
Vân Nhược Linh cười nhạt: “Nhu Trắc phi, muội đang chọc cười ta phải không? Sở Diệp Hàn còn cần muội phải bảo vệ sao?”