Vân Nhược Linh sớm đã điều tra được bối cảnh của thời đại này, biết được bọn họ đang ở trong giai đoạn lũng đoạn của lịch sử, trong sách của bọn họ không có Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thương Ẩn và các danh gia khác, vì vậy đến lúc đó nàng đem những bài thơ mà mình đọc được đọc cho họ nghe.
Đợi khi trở về, nàng nhất định sẽ đốt một ít giấy cho những vị danh gia này, để cảm tạ ơn mượn thơ của bọn họ.
Lâm Lang nghe vậy liền chế nhạo nói: "Ly Vương phi tự tin như vậy, ngươi lấy hoa mai làm đề tài chính, làm một bài thơ tặng mọi người đi."
Nói xong nàng ta lại khoanh tay ôm ngực và nhìn Vân Nhược Linh xem kịch vui.
Chuẩn bị xem nàng bị mất mặt.
Tất cả mọi người đều đang chờ Vân Nhược Linh mất mặt, có người thậm chí không thèm nhìn nàng, ngồi ở trên ghế uống trà, hoặc chơi oẳn tù tì ăn lạc, hoàn toàn không để ý tới Vân Nhược Linh.

Vân Nhược Linh liếc nhìn những người này, nhìn về hoa mai ở phía xa xa, lạnh lùng đọc:
“Băng tuyết lâm trung trước thử thân,
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát,
Tán tác càn khôn vạn lý xuân.”
Ngay khi giọng của Vân Nhược Linh thốt lên, khung cảnh chìm vào im lặng.
Mọi người thật không ngờ rằng nàng thực sự làm được một bài thơ trong thời gian ngắn như vậy.
Nam Cung Nguyệt và Lâm Lang cùng những người khác tại đây đều ngạc nhiên, và một số tài tử ở bàn phía sau đột nhiên vỗ tay.
“Hay, thơ hay.

Quả là một bài thơ hay.”
“Băng tuyết lâm trung trước thử thân, Bất đồng đào lý hỗn phương trần.


Ý tưởng của bài thơ này thật tinh tế , thác vật ngôn chí.

Vương phi chắc phải dùng sự cao quý của hoa mai để thể hiện sự khác biệt giữa bản thân và thế giới.

Hoa mai có thể nở trong thời tiết lạnh giá và tự nhiên cao quý, sạch sẽ, mạnh mẽ, không bình thường giống như hoa đào, hoa mận.

"
“Vương phi quả thật là lợi hại, chỉ cần ra tay thì đã có bài thơ hay.”
Các tài tử là những người tự cho mình là cao quý, nghe xong thơ của Vân Nhược Linh cũng rất thích, họ cũng muốn phân biệt rõ những thứ thanh cao với những thứ trần tục tầm thường.
Ly vương phi làm bài thơ này có lẽ là để bày tỏ tình cảm cao thượng và bày tỏ những hoài bão cao cả không muốn cùng thế tục đồng lưu.
Khi Lâm Lang nghe thấy, nàng ta đột nhiên nói: "Đây thực sự là của Ly Vương phi làm sao? Không phải ngươi đã lấy từ cuốn sách nào ra chứ?”
Trong số đó, một tài tử tên là Tử Vân Vũ nói: “Tại hạ đọc thơ nếu không được một vạn bài, cũng được mấy ngàn bài, còn chưa bao giờ thấy có bài thơ này trên quyển sách nào, nếu có loại thơ hay như vậy, tại hạ nhất định sẽ không thể không có ấn tượng, phu nhân cần gì phải nói Ly Vương phi như vậy.”
"Đúng vậy, đây là bài thơ do chính Ly Vương phi viết.


Phu nhân không nên lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử." Các tài tử khác cũng nói.
Những vị tài tử này đều là những người yêu nhân tài, đương nhiên sẽ bảo vệ Vân Nhược Linh.
Lời này nói ra khiến sắc mặt Lâm Lang đỏ lên, ánh mắt nàng ta có chút khẩn trương, lại nói: “Thì cứ cho là nàng ta làm thì đã sao? Nói không chừng nàng ta đã sớm viết trước, chỉ có điều bây giờ mới mang ra.

Nếu nàng ta thực sự có tài hãy để Nguỵ Quốc phu nhân ra đề để nàng ta làm một bài thơ ngay tại chỗ, như vậy mới có thể khiến người khác tâm phục khẩu phục.”
Vân Nhược Linh cười chế nhạo: "Không phải vừa rồi Lâm Lang phu nhân, người ra tiêu đề, Bổn vương phi vừa làm ra đó sao?"
Lâm Lang nghẹn họng hai mắt trợn tròn, khuôn mặt ửng đỏ: "Bài thơ lấy hoa mai làm chủ đề có quá nhiều, ai biết ngươi đã sớm làm nó hay bây giờ mới làm, Nguỵ Quốc phu nhân tài trí hơn người, ta tin nếu để người ra đề sẽ có thể biết được bản lĩnh thật sự của ngươi.”
Những tài tử nghe xong cũng dùng vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh.
Theo đạo lý, một nữ nhân bất tài vô dụng không thể làm ra những bài thơ như vậy.