- Họ Tống nhà mình sao lại có tên tiểu tử cứng đầu thế này chứ?

Đối mặt với đứa cháu ngoại này, Tống Hạo Thiên đúng là dở khóc dở cười, mà cũng xúc động trong lòng, đừng có thấy hành động này của Diệp Thiên có chút không lên được bậc nhưng lại khiến mình phải cúi đầu.

Hành động Diệp Thiên nhìn như kẻ vô lại, nhưng cố tình đứng chặn cửa nhà Tống Hạo Thiên, Diệp Thiên là người trong kỳ môn nên Tống Hạo Thiên rất dè dặt.

Có lẽ có người sẽ nói, Diệp Thiên có mạnh lắm chẳng qua cũng chỉ là 1 người, dựa vào thân phận của Tống Hạo Thiên, bắt hoặc giết chết cậu cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Nhưng người như vậy phải là những người không phải là cha mẹ bạn bè thân thích, dù không thân thiết nhưng Tống Hạo Thiên vẫn là ông ngoại, làm những việc như vậy, đúng là bôi nhọ thanh danh Tống Hạo Thiên.

Đừng thấy Diệp Thiên gan to làm càn, vừa rồi lúc ở ngoài cửa trong đầu còn có ý định giết người, nhưng người mà cậu muốn giết chẳng qua là mấy người cảnh vệ uy hiếp cậu, chứ không dám động vào 1 sợi lông của Tống Hạo Thiên.

- Diệp Thiên, cháu nói điều kiện thứ 3 của cháu là gì? Cứ nói ra đi.

Tống Hạo Thiên bây giờ đúng là có chút hối hận, nếu mình sớm quan tâm đến đứa cháu ngoại này 1 chút, mặc dù nó không mang họ Tống, nhưng rất có thể sẽ có lợi cho sự phát triển của nhà họ Tống.

- Điều kiện thứ 3 à?

- Diệp Thiên trầm ngâm 1 chút, cũng chưa nghĩ ra có nên nói rõ với Tống Hạo Thiên hay không. Cháu cứ nói đi, chỉ cần ông làm được thì làm gì cũng đồng ý hết!

Nhìn thấy Diệp Thiên có chút do dự, Tống Hạo Thiên lại tò mò, cái tên tiểu tử ngang ngược này, còn có cái gì phải kiêng kỵ nữa chứ? - Nhà họ Tống từng có người ám sát cháu vài lần, thậm chí thuê cả lính đánh thuê truy đuổi cháu, người này…

Diệp Thiên nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn qua Tống Hạo Thiên, ý đồ trong đó không cần nói cũng biết, dòng sát ý đó ngay cả Tống Hạo Thiên cũng có chút không chịu nổi.

Sau khi sửng sốt 1 chút, Tống Hạo Thiên nói to:

- Không… không thể nào, người nhà họ Tống tôi không làm những chuyện như thế đâu! Từ xa xưa mà nói, Tống gia vẫn luôn hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh, 20 năm nay mới tiến vào giới chính trị.

Thương gia thì coi trọng hòa khí phát tài, mặc dù thương trường cũng có nhiều tranh đấu, nhưng trên căn bản vẫn phải tôn trọng những quy tắc tuần hoàn, chứ không thể đấu đá chém giết giống bọn xã hội đen được.

Chuyện mà Diệp Thiên nói đã vượt qua giới hạn tâm lý của Tống Hạo Thiên, thế nào ông cũng không tin nhà họ Tống lại có loại người như thế.

- Văn Hiên lão đệ, Diệp Thiên nói đều là sự thật đấy, lúc đó tôi cũng ở hiện trường, nếu mà không gặp được tôi có khi cái mạng nhỏ của Diệp Thiên này đã không còn rồi ấy chứ.

Nói đến chuyện này, Cẩu Tâm Gia cũng không còn đứng về phía Tống Hạo Thiên nữa, ông rất ghét kiểu người trong gia tộc đấu đá lẫn nhau, người của Tống gia làm chuyện thế này, thì khoảng cách đến gia tộc suy tàn không còn xa rồi.

- Nguyên Dương đại ca, ông nói là thật à?

Nhìn thấy Cẩu Tâm Gia gật gật đầu, Tống Hạo Thiên không còn đứng thẳng được nữa, đột nhiên lưng trở nên gù xuống, cả người trong nháy mắt hình như già đi rất nhiều, lúc nói chuyện môi còn run run.

Cả đời dốc sức để Tống gia được yên ổn và rạng danh, Tống Hạo Thiên không ngờ rằng sắp đến lúc lâm chung rồi mà Tống gia lại thành ra thế này, cố gắng cả đời của ông, thoáng chốc lại trở nên buồn cười như vậy.

Gia nhập vào giới chính trị, chỉ là do 1 vài nhu cầu chính trị mà thôi, chứ từ trong sâu thẳm mà nói, Tống Hạo Thiên vẫn muốn được làm 1 thương nhân, chỉ có điều mục tiêu phấn đấu cả đời của ông đến giờ phút này lại hoàn toàn bị phá sản.

Loại đả kích này, khiến cho Tống Hạo Thiên tuy là 1 người mạnh mẽ quen với sóng to gió lớn rồi mà vẫn không thể chịu đựng được.

Nhìn thấy sắc mặt Tống Hạo Thiên cực kỳ khó coi, Cẩu Tâm Gia vội vàng nói:

- Văn Hiên lão đệ, Tống gia lớn vậycó vài ba loại người như thế cũng là điều dễ hiểu, ông cũng đừng tức giận như vậy. Tống Hạo Thiên hít 1 hơi thật sâu vào, cảm kích nhìn về phía Cẩu Tâm Gia, gật đầu nói:

- Nguyên Dương, cảm ơn ông, Diệp Thiên, cháu nói tên nó là gì đi? Chuyện này ông sẽ làm cho ra nhẽ cho cháu! - Cháu không cần ông làm cho ra nhẽ cho cháu.

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

- Chuyện của cháu không quen nhờ người khác giải quyết giùm, Tống tiên sinh, điều kiện của cháu không phải là cần ông làm cho ra nhẽ đâu. - Vậy cháu… đây là ý gì?

Diệp Thiên vừa nói ra lời này, không chỉ có Tống Hạo Thiên không hiểu là ý gì mà ngay cả Cẩu Tâm Gia cũng mơ hồ nhìn Diệp Thiên, cậu nói ra chuyện này, không phải muốn để Tống Hạo Thiên can thiệp vào hay sao?

- Người khác cái gì nợ cháu thì cháu thích tự mình đến đòi hơn, thế nhưng chuyện này là do Tống gia gây nên, yêu cầu của cháu là nhà họ Diệp ở kinh thành sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì hết.

Diệp Thiên cười cười, nói tiếp:

- Con người cháu rất ích kỉ, cũng thù rất dai, tật xấu cũng nhiều, nhưng có 1 điểm, nếu ai động đến người thân của cháu, cháu sẽ đuổi giết hắn đến tận cùng cuối đất, không chết không ngừng. Diệp Thiên nói ra những lời này, Tống Hạo Thiên lập tức hiểu được, nói chuyện vòng vo tam quốc nửa ngày, cũng chỉ là muốn mình đảm bảo an toàn cho người nhà họ Diệp.

Nếu là người khác nói những lời hổ báo này với mình, Tống Hạo Thiên tuyệt đối chỉ cười trừ, chỉ cho rằng con nít chưa hiểu chuyện, nhưng từ miệng Diệp Thiên nói ra, ông sẽ cẩn trọng ghi nhớ.

Bởi vì nếu Tống Hạo Thiên đồng ý với Diệp Thiên, ông nhất định sẽ phải làm đến nơi đến chốn, nếu không người nhà họ Diệp mà có bất kỳ thương tổn nào thì cái tên tiểu tử không phân biệt trắng đen kia nhất định sẽ đổ lên đầu nhà họ Tống.

- Được rồi, ông đồng ý, trong khả năng lớn nhất của ông sẽ đảm bảo an toàn cho người nhà họ Diệp ở Bắc Kinh.

Trầm ngâm 1 hồi lâu, Tống Hạo Thiên rốt cục cũng gật đầu đồng ý, tuy rằng ông là lãnh đạo đã về hưu, nhưng sắp xếp 1 vài người bảo vệ Diệp gia, cũng không có vấn đề gì.

Chỉ có điều sau khi đồng ý điều kiện của Diệp Thiên, tâm lý của Tống Hạo Thiên có cảm giác không biết nên vui hay buồn nữa.

Bởi vì 20 năm trước, hai nhà Diệp Tống là kẻ thù không đội trời chung, thế nhưng sau này mình lại phải nghĩ mọi cách để đảm bảo an toàn cho nhà họ Diệp, thế sự khó đoán trước, đều là như vậy.

- Được, nếu Tống tiên sinh đã đồng ý rồi, ân oán hai nhà Diệp Tống, từ nay về sau xóa bỏ!

Không đề cập đến chuyện của mẹ, Tống Hạo Thiên có thể đáp ứng 3 điều kiện nàymcũng đã thể hiện đủ thành ý, tuy rằng oán khí trong lòng Diệp Thiên vẫn chưa tiêu biến hết, cậu vẫn nâng chén rượu lên hướng về Tống Hạo Thiên ở xa xa, nói:

- Tiểu tử hôm nay có nhiều mạo phạm, mong rằng ông đại nhân đại lượng sẽ không so đo với cháu. Kiệu có người khiêng, người có người nâng đỡ, Diệp Thiên đã nói ra điều bất mãn của mình với Tống gia rồi, nếu còn tiếp tục nữa, e là hơi thái quá.

Diệp Thiên dù vô tình không nhận ông ngoại, nhưng dù sao đối phương cũng đã 80, nhường 1 bước cũng là đạo làm người.

- Ông… ông so đo với cháu?

Tống Hạo Thiên bị đứa cháu vô lại này chọc cho dở khóc dở cười, nó biến mình thành đứa con nít 3 tuổi chắc? Tát 1 cái rồi lại dùng kẹo ngọt dỗ.

- Được rồi, Văn Hiên lão đệ, theo tôi nói, ông cũng sắp xuống hố rồi, còn quan tâm nhiều đến chuyện gia tộc làm gì chứ?

Nhìn thấy Diệp Thiên thương lượng với ông bạn già mình xong rồi, Cẩu Tâm Gia thở phào nhẹ nhõm, kéo Tống Hạo Thiên qua 1 bên, nói:

- Đến đây, đến đây, kể cho tôi nghe chuyện ngày trước 1 chút đi! Được, lát nữa tôi cùng nói với ông, thế cánh tay này rốt cuộc là chuyện gì?

Cuối cùng cũng gỡ được nút thắt trong lòng Diệp Thiên, tâm trạng Tống Hạo Thiên đúng là thoải mái hơn rất nhiều, cầm chén rượu lên uống cùng mấy người Cẩu Tâm Gia. Mà Diệp Thiên lúc này lại có chút xấu hổ, đang nghĩ có nên quay lại vườn sau hay không thì trong phòng chợt vang lên tiếng điện thoại.

- Sư huynh, các anh uống trước đi, em đi nhận điện thoại đã!

Diệp Thiên đứng dậy đi vào phòng, trong sân này tràn ngập linh khí, sóng di động không thông, có thể có số điện thoại bàn, thì chắc là người rất thân thiết với Diệp Thiên. - Diệp Thiên, tên tiểu tử thối này làm cái quái gì thế? Sao ngoài sân bị người vây quanh thế, đến ba… ba cũng không được vào à?

Vừa mới nhấc điện thoại lên, bên trong đã vọng ra tiếng giận dữ của Diệp Đông Bình, cả cửa nhà mình cũng không được vào, thế thì ai mà chẳng nổi cáu.

- Khụ khụ, ba, ba đừng nóng, con ra ngoài đón ba đây!

Sau khi nghe được giọng cha, Diệp Thiên liền dập điện thoại, thế nhưng vừa ra đến cửa Tứ Hợp Viện thì dừng chân lại. Sau khi Diệp Thiên đưa ra cái điều kiện khi nãy, nhìn thấy Tống Hạo Thiên vui vẻ đồng ý, cậu liền tiện mồm thay cha hóa giải luôn mâu thuẫn hai nhà Diệp Tống.

Thế nhưng lúc này Diệp Thiên mới nhớ ra, mình có phải chủ nhà họ Diệp đâu, nếu như cha không đồng ý, thì chuyện đó không thể như thế được đâu.

- Thôi, lo nhiều làm gì, cha mình không thích thì cũng phải làm rõ với nhà họ Tống đi.

Diệp Đông Bình trang phục ngay ngắn đang tranh luận trước cổng, vội vàng hô:

- Diệp Thiên, chuyện gì thế? - Đó là ba tôi, để ba tôi vào đi!

Diệp Thiên liếc mắt nhìn Phục Tranh Minh, khiến cho ông sợ tới mức lui sau vài bước, tục ngữ nói hảo hán không ăn mối thiệt trước mắt, người dám đối đầu gat gắt với thủ trưởng, cho dù đánh hắn cũng là vô ích mà thôi.

- Ba, dạo này ba bận cái gì? Sao bây giờ mới qua đây?

Sau khi Diệp Thiên quay về kinh thành, đây là lần đầu tiên Diệp Đông Bình xuất hiện, cũng không biết bận việc gì mà lúc này mới qua đây, Diệp Thiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Sau khi Diệp Thiên kéo Diệp Đông Bình vào sân, thoáng nhìn sắc mặt của cha, lập tức nhíu mày lại, mở miệng hỏi:

- Ba, có phải ba gặp chuyện gì rồi không? Con thấy khí sắc cha không được tốt lắm. Diệp Đông bình cười khổ nói:

- Có chuyện rồi, lần này ba con gặp chuyện không nhỏ, thế nên mới đến bàn bạc cùng con đây.

- Ba đợi chút.

Diệp Thiên ngắt lời cha, nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Trong sân còn có chuyện lớn hơn, chờ giải quyết xong đã rồi hẵng nói.