Vân Hoa Quân nói đến đây, giọng nói vẫn còn giọng trách cứ:

- Anh nói rõ cho chú biết, anh không tiếc giá gì để tìm được mấy thứ đó, thế mà chú lại cố tình không trung thực để lừa gạt, bây giờ lộ ra rồi phải không?

Vân Hoa Đồng bị anh trai sắc mặt hầm hầm giáo huấn, không nhịn được nhỏ giọng nói:

- Anh cả, em cũng không muốn, thế nhưng mỏ vàng là do người của em tìm ra trước, hơn nữa đã thoả hiệp cùng bọn Nga rồi, là do tên họ Trần kia nhúng tay vào, em chẳng cũng tức hộc máu đấy chứ?

Chuyện này đúng là Vân Hoa Đồng không nói dối , mỏ vàng đó đích thực là do người của hắn tìm ra trước.

Nửa năm trước, Vân Hoa Đồng và 1 đội thăm dò của công ty kim loại sau khi nghe thấy tin tức về mỏ vàng bên Nga truyền ra, liền đến Siberia.

Lúc đó mỏ vàng này còn chưa bị ai dò ra, hơn nữa nước Nga đang tiến hành bầu cử tổng thống, trong nước đều tập trung về Matxcova, Siberia trở thành 1 góc bị người ta quên mất.

Vì thế sau khi 1 vài thế lực thăm dò ra địa hình, công ty Vân Hoa Đồng tiến hành thăm dò mỏ vàng đó, 1 lần trong quá trình lấy mẫu, đội thăm dò tìm thấy được 1 hòn đá màu xanh nhỏ bằng ngón tay cái.

Vân Hoa Đồng không dám không làm theo lời anh cả dặn dò, tất cả những nhân viên tiến hành khảo sát nước ngoài cùng những thành viên đội thăm dò hình như đều chưa từng thấy qua mô hình kim loại nào như thế.

Cho nên sau khi có được hòn đá màu xanh này, người phụ trách của đội thăm dò lập tức nhờ các mối quan hệ, đem hòn đá đó về trong nước, sai khi Vân Hoa Quân đối chiếu, xác định đây là 1 loại đá quý như trong bức tranh đó.

Sau khi có được tin này, Vân Hoa Quân mừng rỡ, hắn lập tức đưa ra 3 miếng ngọc bội mà người đạo sĩ để lại năm đó, đập nát 1 miếng trong đó, theo lời người đạo sĩ đó nói, sau khi đập vỡ miếng ngọc bội, ông ta sẽ biết được tin ngay.

Vì không để tin tức hòn đá quý màu xanh kia bị lộ, Vân Hoa Quân cố ý triệu hồi những nhân viên công tác ở Nga quay về, hắn biết tình hình trong nước nước Nga dạo này hỗn loạn, 1 hòn đá này tạm thời sẽ không bị ai để ý.

Nhưng điều khiến cho Vân Hoa Quân thật không ngờ chính là, Trần Hỉ Toàn cũng vừa lúc qua đó, trong thời gian ngắn đi Nga, sau khi khảo sát thăm dò, hạ lệnh khai thác mỏ vàng.

Sau khi Vân Hoa Quân biết được tin này, thì mỏ vàng đã đổi chủ, ông vội tìm Vân Hoa Đồng, chạm trán với Trần Hỉ Toàn.

Chỉ có điều Vân Hoa Đồng làm kinh doanh bao nhiêu năm trong nước như vậy, sớm đã hình thành tính cách điều khiển, hơn nữa Vân Hoa Quân cũng không nói rõ ra tầm quan trọng của chuyện này, lập tức phái 1 phó tổng đi tìm Trần Hỉ Toàn thương lượng.

Ông chủ như thế nào thì đương nhiên nhân viên cũng như thế, phó tổng của Vân Hoa Đồng sau khi tìm Trần Hỉ Toàn, thái độ kiêu căng không nói làm gì, đưa ra giá so với cái giá mà Vân Hoa Quân nói là 20 tỷ, thiếu đi 5 tỷ.

Kỳ thực nếu hắn đưa ra cái giá là 20 tỷ, Trần Hỷ Toàn đến 90% là sẽ chuyển nhượng lại mỏ vàng này, dù sao lần đổi tay này cũng kiếm được gần chục tỷ, lãi hơn nhiều so với hắn bỏ công sức ra khai thác.

Chỉ có điều chuyện lại bị tên phó tổng này làm bừa, sau khi bị cự tuyệt, tên phó tổng đó lúc mới đầu cũng không báo cáo lại.

Nhưng sau khi Vân Hoa Quân gây áp lực cho em trai thì vị phó tổng này mới láo nháo lên, vì thế mới có chuyện sau này bị Trần Hỉ Toàn chèn ép, trơ mắt nhìn sắp bị hắn ép đến đường cùng.

Chỉ có điều ai cũng không ngờ tính cách Trần Hỉ Toàn lại rắn rỏi như vậy, bán toàn bộ cơ sở bông do chính mình dựng nên và nhà máy kéo sợi của mình, điều này khiến cho khả năng 2 bên có thể thoả hiệp đựơc càng giảm đi.

- Bỏ đi, việc này đừng nói nữa, quả thực không được, đến lúc đó chúng ta đến Nga 1 chuyến, dùng giá cao hơn số lượng vàng dự trữ thu mua lại mỏ vàng đó.

Vân Hoa Quân thở dài:

- Em trai, tiền có nhiều nữa cũng không mua được 1 phút sinh mệnh của em đâu, mấy năm nay công ty cũng tích luỹ được bao nhiêu của cải rồi, đừng tính bằng tiền!

- Anh cả, em biết rồi, anh yên tâm đi, nếu anh nói sớm chuyện này, em đã đích thân đến đàm phán!

Vân Hoa Đồng cũng cực kỳ hối hận, có chút lo lắng nói:

- Anh cả, chuyện này không làm xong, không biết người đến có trách tội chúng ta hay không?

- Điều này anh cũng đã nghĩ tới rồi!

Vân Hoa Quân khoát tay, đem quyển sách mình vửa mở ra cho em trai, nói:

- Thứ trên này, anh tìm người xem qua rồi, là cùng 1 loại tinh thạch trên tập tranh mà mà người đạo sĩ đó đưa cho.

- Hả, còn có chuyện này nữa à?

Vân Hoa Đồng sửng sốt 1 chút, cầm quyển sách đó lại, vừa mở ra thì là 1 tập tranh tờ rơi của 1 nhà đấu giá, ấn chế vô cùng tinh xảo.

- Em xem tranh thứ 3 đi!

Vân Hoa Quân nói:

- Trong đó còn có 1 viên đá tinh thạch màu đỏ đến từ Nam Phi, chưa đạt đến độ cứng như kim cương, nhưng cũng có điểm tương tự như thứ trong tập sách đó miêu tả mà người đạo sĩ đưa cho chúng ta!

- Loại tinh thạch này rất hiếm gặp!

Vân Hoa Đồng nhìn thấy không ít đá quý xa xỉ trên thế giới này, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy khối tinh thạch nào thần chất sáng bóng như vậy.

Hình ảnh hòn tinh thạch bằng khoảng ngón trỏ kia, được công nghệ cao cắt thành 4 góc, với ánh màu đỏ ấm áp toả ra từ 4 góc, nhìn qua đẹp vô cùng.

Đương nhiên, giá khởi điểm của thứ này cũng không phải là rẻ, 1 khối tinh thạch chưa được kiểm tra kết cấu khoáng chất, mà đưa ra cái giá 8 triệu nhân dân tệ, thiết nghĩ chủ nhân của thứ này đúng là lời to.

Sau khi đóng tập sách lại, Vân Hoa Đồng nói:

- Anh cả, thứ này 10 ngày sau bắt đầu đấu giá, nếu người đó vẫn chưa đến thì làm thế nào?

Vân Hoa Quân đứng dậy:

- Em trai, em đợi anh 1 chút, anh dùng thêm 1 hòn đá nữa, nếu 10 ngày sau vẫn không có tin tức người đó, sợ là người đó có thể là không còn nữa.

Qua khoảng 4,5 phút đồng hồ, Vân Hoa Quân từ gian phòng ngày trước cha mình sống ở đó ra, trong tay còn cầm 1 cái hòm da nhỏ được làm rất tinh tế, ít nhất cũng phải đến mấy chục năm rồi.

Sau khi mở khoá ra, bên trong có 1 quyển sách đã ố vàng, bên cạnh sách còn có 1 mảnh tơ lụa màu vàng, chắc là bọc bên ngoài cái gì.

- Anh cả, đây là ngọc thạch mà anh nói có thể gọi được người đó đó sao?

Sau khi Vân Hoa Quân cởi từng lớp lụa ra, 2 khối ngọc bội to bằng bàn tay trẻ con xuất hiện trên bàn trà.

- Miếng ngọc bội này cũng không tồi, màu sắc mượt mà, là khối ngọc Hoà Điền thượng hạng.

Vân Hoa Đồng cầm lấy 1 miếng xem xét, 1 lát sau nhìn về phía Vân Hoa Quân, hỏi:

- Anh cả, thứ này dùng thế nào?

- Thứ này dùng đơn giản thôi.

Vân Hoa Quân sau khi bọc khối còn lại vào cẩn thận rồi đặt vào trong rương, cầm lại miếng ngọc bội trên tay em trai, lầm bầm trong miệng, tay phải giơ ngọc lên cao, cầm ngọc trong lòng bàn tay đập mạnh xuống bàn.

Bàn trà mà Vân Hoa Quân sử dụng chính là đồ nội thất gỗ sưa truyền từ đời nhà Minh để lại, độ cứng thì không phải nói, nghe tiếng "bốp" 1 cái vang lên, miếng ngọc trong lòng bàn tay hắn vỡ thành vài miếng.

- Anh cả, thế… thế này là được à? A, miếng ngọc này hình như không giống thế nữa.

Vân Hoa Đồng bị hành động của anh cả làm cho hoảng sợ, thế nhưng lúc hắn nhìn mấy mảnh ngọc vỡ trên bàn trà, sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái.

Miếng ngọc bội vừa rồi, trong mắt hắn hình như không có tỳ vêt nào cả, nhất là ánh sáng trắng mượt mà, biểu hiện là phẩm chất thượng hạng.

Chỉ có điều sau khi ngọc bội vỡ, mấy miếng vỡ toàn bộ đều trở nên ảm đạm, không hề có ánh sáng bóng nữa, nếu không phải khi nãy vừa tự tay thưởng thực, Vân Hoa Đồng căn bản là không thể cho nó có quan hệ gì với ngọc Hoà Điền được.

- Có được hay không anh cũng không biết, dù sao cứ theo người đó dặn dò mà làm.

Vân Hoa Quân lắc lắc đầu, nói:

- Em trai, mấy ngày này ở nhà nhé, có chuyện gì anh dễ tìm em bàn bạc, hơn 50 tuổi rồi, đừng có suốt ngày chơi bời bên ngoài nữa.

Vân Hoa Quân biết đứa em trai này của mình, do ông bà Vân già rồi mới có được nên từ nhỏ đã được chiều chuộng.

Tật xấu Vân Hoa Đồng thật ra cũng không nhiều, chỉ là quan hệ nam nữ ở bên ngoài cũng không rõ ràng lắm, đám diễn viên xinh đẹp nào trong kinh thành hầu hết đều có quan hệ với hắn, chỉ có điều Vân Hoa Đồng không thích con đường làm quan, Vân Hoa Quân cũng lười nói hắn.

-Anh cả, anh yên tâm, em biết chừng mực mà.

Vân Hoa Đồng bị anh cả nói nét mặt gia nua đỏ ửng lên, hắn vừa rồi trong lòng còn đang cân nhắc có nên đến buổi hoà nhạc của nữ minh tinh Hồng Kông đó hay không.

Nhìn thấy em trai mình già rồi mà không có khôn, Vân Hoa Quân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ông không mê nữ sắc, cũng không già như tuổi của mình.

Tại 1 nơi người trần không thể tới được, 1 người đạo sĩ trung niên thân hình cao lớn, sắc mặt hồng hào từ trong mộng tỉnh lại, trong lòng đột nhiên động 1 cái, ông ta cảm nhận được thần thức của mình vừa từ bên ngoài trở về.

- Hả? Sư đệ ra ngoài đã nửa năm rồi, sao còn chưa về?

Người đạo sĩ trung niên sửng sốt 1 chút, lúc tiếp nhận tia thần thức đầu tiên, ông ta vốn nghĩ đích thân mình đến thế giới trần tục 1 chuyến, thế nhưng sư đệ duy nhất của ông ta không thấy đâu, không lẽ thay ông ta ra ngoài rồi cũng nên.

Người đạo sĩ trung niên này mấy năm nay tiến vào thời kỳ quan trọng của Kim Đan Đại Đạo, cũng không muốn bị chuyện phức tạp của trần thế ảnh hưởng đến tâm tình, vì thế nên đồng ý.

Đợi sau khi sư đệ rời khỏi, người đạo sĩ trung niên tiếp tục bế quan, lần này mấy tháng đã trôi qua, đến khi thần thức trờ về, ông ta mới ý thức được tiểu sư đệ lần này đi hơi lâu.

- Không đúng, sao tim trong lồng ngực mình lại đập mạnh như vậy? chẳng nhẽ tiểu sư đệ xảy ra chuyện gì? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Người đạo sĩ này nhất truyền nhân cũng không nhiều lắm, ở cùng sư đệ hắn hơn trăm năm qua, giữa 2 người cũng có 1 sợi dây liên kết.

- Hỏng rồi, thực sự là xảy ra chuyện rồi!

Đạo sĩ trung niên cẩn thận cảm ứng, ngồi trên đệm hương bồ nhảy dựng lên.