- Hai người các anh, lại đây, chúng ta phải rời đi!

Nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, Diệp Thiên hơi hơi nhíu mày, nếu quả thật bị những quân nhân kia bao vây, hắn có thể đào thoát ra ngoài, nhưng chú cháu Đổng Đại Tráng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

- Vị gia gia này, tôi muốn giết hắn nữa!

Trên mặt Đổng Thiên Dực lộ ra một tia cười thảm, tuy rằng hắn không có được thần thức mẫn tuệ như Diệp Thiên, nhưng có thể quan sát được động tĩnh dưới chân núi. Hắn biết, tiếng súng vừa rồi nhất định sẽ kinh động một số người.

Đại thù được báo, Đổng Thiên Dực đã không còn lo lắng, cho dù là hiện tại phải chết, hắn cũng có thể nhắm mắt , nhưng trước mặt, còn có một người chưa thể chém đầu.

Từ trên mặt đất nhặt võ sĩ đao vừa rơi xuống, Đổng Thiên Dực coi nó như cái gậy, chống mà bước đi tới bên cạnh Flódz, ánh mắt lộ ra thù hận không che dấu.

Chính là người này kích động liên hợp bao vây tiễu trừ Hồng môn Moscow lần này, cũng chính là hắn tạo thành cuộc thảm sát diệt môn hơn ba mươi người già trẻ Đổng gia, không tự tay giết chết Flódz, Đổng Thiên Dực chết không nhắm mắt.

- Nhanh lên đi, cho ông hai phút!

Diệp Thiên có thể rõ ràng nhìn thấy, gần ngàn binh lính võ trang đầy đủ đang vội vàng hướng lên trên núi, nếu không phải tuyết đọng chưa tan, đường không dễ đi, hai phút cũng không còn.

Kỳ thật cho dù là Đổng Thiên Dực không động thủ, Flódz cũng không sống được, khi Diệp Thiên bóp nát khung xương tứ chi hắn, ẩn dấu một tia ám kình ở tâm mạch của hắn, tâm niệm động một chút là có thể đưa hắn vào chỗ chết.

- Uổng công cha ta coi ngươi là bạn. Ngươi lại liên hợp mọi người lăng nhục Đổng gia ta, không ngờ còn có hôm nay hả?

Đổng Thăng Hải tổng cộng có ba con trai. Tất cả đều là người xử lý các chuyện ở Hồng môn, trong đó lão Nhị Đổng Thiên Dực phụ trách kinh doanh liên quan đến boxing ngầm. Đối với những chuyện lần trước cha hắn đi Thái Lan, hắn biết rất rõ.

Điều này cũng làm cho Đổng Thiên Dực thêm thù hận Flódz, hết thảy đều là người Anh quốc này dẫn đường, là hắn... làm cho việc kinh doanh mấy chục năm của Đổng gia ở Nga đã trở thành lịch sử.

Nằm ở trên mặt đất Flódz nhìn thấy Đổng Thiên Dực giơ cao võ sĩ đao trong tay, nghĩ tới vợ chết thảm, khóe mắt nhịn không được chảy ra hai hàng huyết lệ.

- Đi chết đi!

Trong cổ họng Đổng Thiên Dực phát ra một tiếng kêu gào như dã thú. Hai tay nắm lấy chuôi đao võ sĩ đao, chém tới cổ Flódz.

- A...

Té trên mặt đất, Flódz kêu thảm thiết một tiếng, còn Đổng Thiên Dực bị giam áp nhiều ngày, trên người sớm không còn khí lực. Một đao này cũng chém đứt gần nửa cổ Flódz.

Chỗ yết hầu Flódz bị đứt máu tươi tuôn thẳng, như là ống nước vỡ phát ra thanh âm "phùn phụt", chỉ là một đao này vẫn chưa được chết, biểu hiện trên mặt thống khổ cực kỳ.

- Nhị thúc, để cháu!

Từ nhỏ đến lớn đều là bé ngoan, lúc này Đổng Đại Tráng cũng mang theo một cây đao đi tới, tựa hồ hôm nay cảnh giết chóc kích động tâm tính trong lòng hắn, đối với vết thương trên cổ Flódz, cũng chặt thêm một đao.

Nhưng lúc này hai chú cháu tình trạng không khác lắm, một đao này của Đổng Đại Tráng cũng không thể chặt đứt đầu Flódz. Chính mình lại dính đầy máu tươi.

- Được rồi, phải đi thôi, nếu ngươi không đi thì không đi được đâu!

Diệp Thiên nhíu mày, giơ võ sĩ đao tay phải ra, vừa vặn chém đầu Flódz xuống.

- Đại Tráng, cháu đem hai cái đầu này đi, đi tế bái cha mẹ của cháu!

Đổng Thiên Dực nhặt từ trên mặt đất lên một khẩu súng tự động, thuần thục giật băng đạn, nói:

- Vị gia gia này. Đại Tráng liền nhờ ngài, tôi đi sau giúp mọi người!

Đổng Thiên Dực nghĩ, hắn và Đổng Đại Tráng cũng không có năng lực trốn thoát, Diệp Thiên cho dù cõng, cũng chỉ có thể cõng một người, nhất định trốn không thoát địch nhân đuổi bắt, chẳng thà hy sinh mình để dẫn dụ lực chú ý của địch, cho Diệp Thiên hai người có thể thuận lợi chạy thoát.

- Ngươi, đi sau giúp chúng ta?

Nghe được Đổng Thiên Dực nói vậy, Diệp Thiên có chút dở khóc dở cười, ngay cả cầm súng hắn cũng tốn sức như vậy, chỉ sợ sức giật một viên đạn cũng có thể khiến cho súng ống của hắn rời tay.

- Không tốt, có máy bay trực thăng!

Khi Diệp Thiên đang định nói chuyện, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, bởi vì bên tai hắn truyền lại tiếng gầm rú của trực thăng.

- Không được cử động, cũng không được nói!

Diệp Thiên hai tay vẽ vào không trung, chú cháu Đổng Thiên Dực đứng cách 10m, nhất thời bị một sức mạnh hút tới bên người Diệp Thiên, đồng thời một đám sương mù từ dưới chân hắn vọt lên cao, vờn quanh ba người.

Ẩn thân ở trong sương mù, Diệp Thiên mười ngón bắn ra, thanh âm của một loạt đèn vỡ vang lên, đèn đuốc trại huấn luyện vốn đang sáng trưng nhất thời trở nên hắc ám.

Mỗi tay nhấc lên một người, Diệp Thiên thúc dục thực khí, thân thể vọt lên cao, giây lát đã qua tường cao, dung nhập trong bóng tối.

- Mẹ nó, hóa ra mang theo người khó khăn đến như vậy?

Hơn mười phút sau, thân hình ba người Diệp Thiên, hiện ra ở trong rừng cây nhỏ cách trại huấn luyện hơn năm mươi km, đặt hai người trên mặt đất, Diệp Thiên nhịn không được thấp giọng mắng một câu.

Dùng thực khí khống chế thân thể thoát khỏi lực hấp dẫn của Địa Cầu, do đó đạt tới bay cự ly ngắn, yêu cầu đối với tu vi là rất cao.

Lúc trước Diệp Thiên chạy hơn ba trăm km đường, thực khí dĩ nhiên bị tiêu hao hết gần 6 phần, dùng 4 phần còn lại mang theo hai người, hắn cảm thấy lực bất tòng tâm .

Mà những người tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, khí nặng trong cơ thể tiêu trừ hết, bay lên nhẹ nhàng, thân mình cũng không có sức nặng, Diệp Thiên tự mình bay lên thập phần dễ dàng.

Nhưng chú cháu Đổng Thiên Dực, đều là thân thể huyết thịt, mang theo hai người bọn họ trên mặt đất, Diệp Thiên có lẽ không cảm giác thấy sức nặng, nhưng mang theo hai người bay vào không trung, khiến cho hắn khổ không thể tả .

- Ngài... Ngài chính là thần tiên?

Vừa rồi bay qua đỉnh đầu những binh lính võ trang đầy đủ, dù là hai chú cháu Đổng Thiên Dực là người gan lớn, cũng thiếu chút bị dọa đến nỗi đại tiểu tiện không khống chế được, bọn hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình lại có thể bay trên trời?

Lúc này mới vừa xuống tới mặt đất, hai người liền ngồi phịch trên mặt đất, lúc này bọn hắn khiếp sợ, còn mạnh hơn xa so với khi Diệp Thiên chém giết ở trại huấn luyện, dù sao đó vẫn là sức người có thể làm được.

- Thần tiên cái rắm, thần tiên còn có thể mệt như chó thế này à?

Diệp Thiên tức giận mắng một câu, hắn lúc này đích xác là mệt không tả, khoảng cách ngắn ngủn năm mười km, cơ hồ khiến hắn tiêu hao toàn bộ thực khí trong cơ thể.

Tóc Diệp Thiên đã bị mồ hôi làm ướt, còn ở trên trán, từ khi tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên tới nay, hắn còn chưa bao giờ chật vật như thế.

- Vậy... Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Nghe được tiếng mắng của Diệp Thiên, Đổng Thiên Dực hai người lại an tâm, bọn hắn nghĩ, thần tiên hẳn là đều đạo cốt tiên phong, không nghe nói qua còn có người thích mắng chửi người khác.

- Các ngươi ăn một chút gì trước đi, một lát sẽ có người lại đây đón!

Diệp Thiên khoát tay, đem một bình nước và hộp đông lạnh giống tảng đá ném cho hai người, chính mình thì lại đặt mông ngồi trên mặt đất, hai chân khoanh lại.

Qua hơn nửa giờ sau, tiếng động cơ gầm rú từ đàng xa truyền đến, Diệp Thiên đứng dậy, thần sắc đã không còn mỏi mệt như vừa rồi.

- Ông chủ , sao lại có hai người?

Sau khi được Diệp Thiên sử dụng thần thức dẫn đường lại đây, Mã Lạp Khải tắt động cơ đi, cau mày nhìn thấy hai người Đổng Thiên Dực một thân máu đen.

- Lão Đổng còn lại một con trai, tôi cũng không thể ném ở đó chứ?

iệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Nhanh chóng rời nơi này đi, tôi cảm giác không ổn, giống như là bị người ta theo dõi!

Khi ở trong trại huấn luyện, Diệp Thiên còn có cảm giác này, nhưng hiện tại đã rời khỏi trại huấn luyện, cảm giác này của hắn vẫn không biến mất, Diệp Thiên biết, nhất định là chỗ nào đó xảy ra vấn đề.

Mã Lạp Khải gật gật đầu, từ trong xe lấy ra hai áo da, nói với hai người Đổng Đại Tráng:

- Hai người các anh, trước tiên thay quần áo đi!

Vừa rồi lái xe tới đây, Mã Lạp Khải liền nhận thấy được, khu này tựa hồ nghiêm rất nhiều, nếu không phải Mã Lạp Khải biết một con đường tắt, sợ là cũng không thể lái xe đến vị trí này.

- Hai người các ngươi ngủ một giấc trước đi, tỉnh lại là an toàn!

Diệp Thiên ngồi ở trong ô tô, điểm vào huyệt trên tai hai người một chút, hai chú cháu nhất thời cảm giác ý nghĩ mơ hồ, nghiêng mình ngã xuống ghế ngồi.

- Sao lại thế này, xảy ra vấn đề gì sao?

Diệp Thiên nhìn về phía Mã Lạp Khải, từ lúc đến đây, ông longmày lão Mã không hề giãn ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Sự tình là có chút không ổn lắm.

Mã Lạp Khải gật gật đầu, nói:

- Quân Nga không biết tại sao, quân đội toàn tỉnh đều tập trung hướng về phía này, tuyến đường chính đã gần như bị phong tỏa toàn bộ, sợ là không cách nào đến được Irkutsk.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Mã Lạp Khải, hắn sẽ đến Irkutsk, mượn tay người khác, từ nơi đó đưa Đổng Đại Tráng đến nước cộng hoà Altai gần Seberia, sau đó sẽ nghĩ biện pháp đưa hắn về quốc nội.

Bởi vì nước cộng hoà Altai vốn là tách ra từ trước Soviet, có quan hệ xa xôi với Nga, tuyến biên giới chỉ là một cái trấn nhỏ tách ra, muốn xuất cảnh thật dễ dàng.

Nhưng trước khi đến đây, đường đến nước cộng hoà Altai đã bị phong tỏa, trên chặng đường này trạm kiểm soát rất nhiều, Mã Lạp Khải căn bản là không thể đi nổi hai ba trăm km, đưa bọn họ đi.

- Không phải là phản động sống mái với nhau sao? Chính phủ Nga trọng thị đến như vậy sao?

Diệp Thiên nghe vậy cũng nhíu mày, Seberia hoang vắng này, nếu đợi đến hừng đông, quân đội điều động máy bay trinh sát hoặc là trực thăng, chiếc xe này sợ là rất nhanh sẽ bị phát hiện.

- Còn có biện pháp khác không?

Diệp Thiên cũng không quen thuộc đối với Seberia này, hắn chỉ có thể nhìn sang Mã Lạp Khải, hi vọng hắn có thể tìm thấy một biện pháp ổn thoả.

Mã Lạp Khải lắc lắc đầu, nói:

- Trừ khi đến được Irkutsk, nếu không tạm thời chỉ có thể giấu bọn họ ngay tại chỗ!

- Không được, nhất định phải mau chóng rời khỏi Nga!

Diệp Thiên bác bỏ đề nghị của Mã Lạp Khải, ở trại huấn luyện hắn đã giết hơn mười binh lính Nga, quân Nga chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.