Trong suốt một tháng, Zane chỉ có công việc và mọi thứ xoay quanh anh chỉ có công việc.

Ánh mắt anh lúc nào cũng đỏ đục, một phần là do ngủ không đủ giấc, phần còn lại chính là anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc.

Có lẽ chỉ như vậy mới không nghĩ đến Kaylin.

.

.
Đã qua đi một tháng, Kaylin dần có dấu hiệu tỉnh lại.

Đến đầu tháng sau cô cuối cùng cũng mở được mắt.
Thứ cô nhìn thấy mỗi lần bị Zane hành hạ đến mức ngất đi chỉ là trần nhà.

Nhưng vì nhìn thấy xung quanh toàn là thiết bị máy móc khám chữa bệnh, cô có thể đoán được đây là bệnh viện.

Nhớ lại khi đó bị Zane đánh tới mức tê liệt toàn thân, cô vốn dĩ đã nhìn thấy Tử Thần đang chào đón cô.

Vậy mà Zane lại kéo cô trở về cho bằng được.

Đuôi mắt cô chảy xuống mang tai là dòng nước mắt tự đau xót cho bản thân.
Cơ thể lúc này đau đến khó thở.

Nhìn lại chính bản thân mình, khi đó nhớ lời Zane nói muốn chặt đứt chân cô đi để cô khỏi có ý nghĩ đó.

Giờ thật may, chân của cô vẫn còn.

Chỉ là cô không có cảm giác gì ở chân mấy, nửa thân dưới không có thấy đau buốt, chỉ thân trên mới đau nhức không thôi.
Ông Anselm vừa mới đi đổi bình nước mới vào thấy Kaylin mở mắt nhìn mình, đôi tay cầm bình nước không tự chủ được mà run run.

Vội vàng đặt bình nước xuống bàn, đi vội đến chỗ Kaylin ngìn cô để xác nhận.

Ánh mắt ông lộ rõ vẻ mừng rỡ, còn ngấn lệ nhìn cô.
Kaylin thấy ông thì cố gắng nở nụ cười cho ông bớt lo.

Nhưng gương mặt cô mỗi khi giãn cơ đều thấy đau nhức, vì thế mà không giữ trạng thái đó lâu được.
- Như vậy là mừng rồi.


Đợi ông gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho cháu một chút.
Cô nhìn ông hối hả ấn nút đỏ gần giường.
Một lúc sau bác sĩ cũng tới để kiểm tra lại.

Đợi đi hẳn ra ngoài ông mới hỏi tình hình của Kaylin:
- Bác sĩ, cháu tôi tốt hơn rồi đúng không?
- Ừ, tình trạng hồi phục cũng tốt.

Có điều sau này đưa cô ấy về nhà đừng nên làm việc quá nhiều, còn về cả bệnh tim, nhớ uống thuốc đúng giờ.

- Vị bác sĩ thoáng hiện niềm vui mà nói.

Đối với ngành y, chữa bệnh cho người là chuyện tốt.

Kaylin có thể mở mắt tỉnh lại, đó là một thành công đối với bác sĩ.
Nghe bác sĩ dặn dò một số chuyện về việc phân chia loại thuốc trong ngày cho Kaylin uống.
Ông chợt nhớ ra liền gọi điện cho ông bà chủ để báo việc này.

Còn có cả Austin cũng gọi luôn.

Có điều ông không biết có nên gọi cho Zane không nữa.

Sợ rằng anh đến sẽ làm kinh động tới Kaylin nên ông cuối cùng vẫn quyết định không gọi.
Mở cửa đi vào bên trong, Kaylin đang nhìn ra cửa đợi ông vào nãy giờ.

Cô cảm thấy rất cô đơn mỗi khi phải ở bệnh viện.

Xung quanh chỉ có máy móc làm bạn khiến cô thấy sợ không gian như vậy.
Ngồi xuống bên cạnh Kaylin, ông vuốt nhẹ tóc cô còn nói:
- Đợi cháu hồi phục hẳn, ông chủ nói sẽ đưa cháu đến ở cùng với họ.
Gương mặt Kaylin lúc này hoàn toàn bất ngờ.

Cô cũng rất muốn như vậy, nhưng người kia cho cô làm vậy chắc? Sợ là nếu cô ở cùng hai người họ, hắn lại điên lên đi tới tận đó để hành hạ cô thì sao? Nếu có thể đánh chết cô thì tốt, nhưng mỗi lần đánh xong phải nằm viện như vậy cô không muốn chút nào.
Cánh tay Kaylin từ từ giơ lên muốn nói chuyện với ông nhưng cô vì đau quá nên không thể cử động được.

Ông Anselm thấy vậy liền đặt hai tay của cô xuống.

- Cũng không cần phải nói gì.

Cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.

Cháu biết không, cậu Austin mới trở về nước đã tìm đến cháu.

Lúc đấy cháu còn đang nằm ngủ nên không biết được.

Một lúc nữa cậu ấy sẽ tới đây.
Ánh mắt Kaylin khi nghe được việc này mà hiện cũng hiện lên nhiều ngôi sao lấp lánh.

Mấy tháng qua Austin đều đi biệt tăm chả chào tạm biệt cô lấy một lời.

Cô rất mong chờ anh về.

Mỗi lần nghe Zane gọi điện có nhắc đến tên anh thì cô đều muốn nghe.

Đối với Kaylin, người cô coi là thân thiết chỉ có thể là Anselm, và người thứ hai là Austin.

Cô đang chờ Austin sẽ đi đến.
Cánh cửa nở ra, ánh mặt cực kì mong chờ của Kaylin lại bị dập tắt hoàn toàn.

Không cần nói thì cũng biết là tên ác ma kia lại đến.

Ông Anselm không ngờ anh lại biết nhanh đến vậy.

Ông lo sợ nhìn xuống Kaylin, cô hô hấp cũng khó khăn, bàn tay còn siết chặt ga giường.

Cảm thấy như mấy vết thương bây giờ còn không đau bằng việc nhìn thấy anh.

Cô rất muốn rời khỏi đây, một giây phút cùng anh đều cảm thấy ngột ngạt.

Cô muốn xoay chuyển nhưng cơ thể lại không cho phép.
- Ra ngoài.


Giọng nói lạnh lẽo tỏa ra cả căn phòng.

Ông Anselm biết rõ anh đang nói đến mình nhưng ông không rời đi dù chỉ một bước.

Sợ rằng Kaylin sẽ có chuyện nếu ông rời đi.
Nhưng Zane cũng chẳng muốn nói nhiều liền cho người lôi ông ra.

Ông vì không muốn làm Kaylin lo lắng mới không giằng co với bọn họ.
Trong phòng chỉ còn hai người, Kaylin lại không dám nhìn về phía Zane.

Cô quay mặt nhìn đi chỗ khác.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn, lại cảm thấy gương mặt mình tê nhức vô cùng.

Mặt cô đang đau, anh lại còn động tay tác động lên nó.
- Lá gan của cô cũng lớn quá rồi.

Còn học được cách coi người khác như không khí.

Tôi lại muốn xem thử cô còn học được những cái gì rồi.
Cô nhắm mắt không muốn nhìn anh.

Từ tận đáy lòng dâng lên đều là sợ anh.

Cô càng không muốn nhìn anh vì mỗi lần anh tức giận cô đều biết rõ nó đáng sợ ra sao.
- Tốt, cứ giữ thái độ đó của cô đi.
Anh lại không muốn nhiều lời với cô.

Ý định của anh khi đến cũng rất rõ ràng.

Chính xác là muốn đưa cô đi.

Nhưng Kaylin lúc này đang yếu, chỉ cử động nhẹ cũng đau thì làm sao mà ở nhà được.

Anh, một chút tình người cũng không có.
Ở bên ngoài, ông Anselm vô cùng lo lắng lúc nào cũng cố vươn cổ lên để nhìn vào bên trong.

Vừa hay Austin chạy tới, vẻ mặt anh hiện rõ sự phấn khích.

Dừng lại gần ông thở hổn hển vì chạy nhanh.
- Chú, em ấy bây giờ...
- Ngài ấy cũng biết chuyện, đang ở trong đó.

- Ông Anselm không thể bình tĩnh được mà cắt ngang lời anh.

Nụ cười của Austin chợt bị dập tắt.

Anh không nhiều lời liền đẩy hai tên thuộc hạ để đi vào bên trong.

Đúng lúc nghe được lời Zane vừa nói.

Lập tức tới túm cổ áo Zane lên hung hăng nói:
- Cậu không thấy em ấy đang đau thế nào à? Tôi chỉ đi một thời gian, cậu đã báo hại em ấy đến mức như này.

Tên thần kinh!
- Cậu không nói tôi cũng tự biết mình bị điên.
Zane đẩy Austin ra một bên chỉnh lại cổ áo.

Anh không muốn đôi co với Austin.

Biết rõ tính cậu ta sẽ nhiều lời, còn nói nữa nếu anh không chịu nhận.

Để không mất thời gian thì anh nên cho qua thì hơn.
Nhìn thấy Kaylin đang chăm chú nhìn về phía mình, Austin gạt bỏ việc vừa rồi đi đến liền cười tươi với cô.
- Anh biết là rất đau, nếu có thể anh sẽ nhận cơn đau này giúp em.

Thấy thế nào?
Cô đã không thể nói được vậy mà giờ đến cả tay cử động cũng khó khăn.

Có điều bây giờ Austin cũng đang ở đây, thật là tốt.

Cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Hiện tại Austin ở đây như vậy rất cản trở đến việc đưa Kaylin rời đi.

Cộng thêm cả cha mẹ anh ở đó, còn có thêm vài người khác.
Lại cảm thấy bây giờ cũng chưa cần gấp.

Đứng một bên nhìn Kaylin đang được hỏi thăm tới tấp, anh nhướn lông mày nhìn cô một lúc sau đó liền rời đi.

Nhưng việc anh rời đi cũng chả để làm ai chú ý tới, mọi người đều coi anh như không khí lúc này.

Chỉ có Kaylin biết anh đã rời đi lúc nào.

Anh vừa rời khỏi thì gương mặt cô cũng tươi sáng thêm vài phần.

Đúng thật là ác ma đến chơi thì chả mấy ai vui vẻ mà chào đón.