Buổi tối đó trước hôm đi ngủ, Kaylin chu môi nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại.

Cô chẳng biết mình ấn vào đâu nữa, giờ bị lỗi gì đó cô không biết.

Loay quanh trước cửa phòng tắm của Zane mãi, tới tận khi anh đi ra thì cô lại không đủ can đảm để hỏi anh về vấn đề của điện thoại.

Zane thấy cô nhưng liền đẩy cô sang một bên để anh đi qua.

Biết rõ là Kaylin đang có chuyện muốn nói nhưng anh không hỏi, muốn cô tự nói với anh.
Ngay cả đến khi nằm trên giường rồi, Kaylin nhìn anh mãi, thấy anh không ngủ nên cô mới dám nắm lấy tay anh để viết.
"Điện thoại em bị hỏng."
- Vứt đi.
Zane nói cũng thật là dễ nghe.

Kaylin thấy anh nói vậy mặt liền ỉu xìu đi nhiều.

Cô không dám nói cho anh nữa vì sợ anh thấy phiền sẽ đập đi thật.

Chỉ là giờ cô không biết sửa nó ra sao nên mới phải nhờ anh.

Nhưng xem ra Zane rất khó chịu vào lúc này, cô không dám chọc giận anh nên đã nhanh chóng nằm im lặng.
Có điều Zane chắc cảm nhận được cô gái nhỏ nằm trong lòng đang lo âu rất nhiều.


Cũng phải thôi, chiếc điện thoại bây giờ như trờ thành người bạn của cô vậy, đã thế còn không liên lạc được với Austin thì cô không vui là phải rồi.
...
Hôm nay chợt ông bà Anthony đã tới để thăm Kaylin.

Cô rất bất ngờ khi họ tới, cũng không biết là họ tới sớm vậy nên cô không kịp chuẩn bị gì.
- Kaylin, lại đây, hôm nay chúng ta đến là muốn nói chuyện với con.

- Bà Anthony thấy cô đứng gần đó lúng túng nên đã bảo cô ngồi xuống để nói chuyện.
Thế nhưng lúc này ông Anthony ngày thường suy nghĩ từng câu đều như lượng vàng qúy giá, hôm nay lại không mở lời nói được với cô.

Khiến bà vợ bên cạnh phải ra hiệu cho ông thì ông mới hít một hơi sâu để nói.
- Chúng ta cũng mới nghe qua, con biết được cha mẹ của mình rồi.

Ta hay là vợ mình và cả thằng con trai của ta đều rất muốn con tha thứ.

Biết rằng việc giấu kín chuyện này sẽ khiến con đau lòng, nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác.

Hiện giờ con đã lớn rồi cũng đã biết nguồn gốc của mình rồi, con muốn như nào?
Kaylin khi này cũng không nghĩ được ra điều gì.

Cô cũng chỉ biết mình có gia đình, còn việc sau khi biết cô thấy nó vẫn diễn ra một cách bình thường.

Chỉ duy nhất một điều thay đổi là cô còn người thân bên cạnh.

Nhưng dù vậy Zane cũng không cho cô rời khỏi anh.
"Con có thể hỏi chuyện này được không?" - Kaylin dè dặt nhìn hai người rồi mới dám trả lời.
- Được, có gì con thắc mắc có thể hỏi.

- Bà Anthony gật đầu nói.
"Mọi người quen biết gia đình của con sao?"
Ông Anthony có chút trầm ngâm.

Xét về mặt cạnh tranh trên thương trường, khi đó William lớn mạnh hơn Anthony rất nhiều.

Dù vậy thì bên William vẫn không có ý định triệt hạ Anthony, chỉ làm ăn trong sạch không theo các gia tộc khác.

Cũng vì điều này mà đã nhiều gia tộc muốn liên minh với nhau để lật đổ William.

Chỉ là khi đó Zane và chủ nhân của William khi còn sống có quan hệ rất tốt, còn giúp đỡ Anthony những lúc gặp khó khăn rất nhiều.

Chính vì thế mà khó lòng lật đổ được William.


Thế nhưng để mà nói sau khi xảy ra vụ việc đó, phân nửa thế lực của William đã bị chính tay ông lấy về.

Nếu bây giờ nói là thân sẽ thật sự ngượng mồm.

Hơn nữa gia đình họ là những con người lương thiện, không giống như bọn họ cả đời không rửa được sạch máu tanh.
- Chúng ta không thân, khi đó Zane là học trò của cha con, được nâng đỡ nên hai bên cũng không có xích mích gì.
Khi nghe được lời này Kaylin liền bất ngờ.

Zane vậy mà là học trò của cha cô.

Thảo nào cô thấy trong phòng có ảnh hai người chụp chung với nhau.

Ngay cả ảnh khi ăn uống của gia đình cô lúc đó, anh cũng được mời đến như người thân trong nhà vậy.

Việc Zane là học trò của cha cô như vậy, có nghĩa là anh biết rất nhiều chuyện liên quan đến cô và cả gia đình của cô nữa.
- Cái này, ta trả lại cho con.

- Bà Anthony đặt chiếc vòng bạc vào tay Kaylin.
Nó là chiếc vòng nhỏ cho một đứa bé đeo, còn có chiếc chuông nhỏ trên đấy, khi lắc nó sẽ kêu.
"Của con sao?" - Kaylin hỏi lại cho chắc.
Bà Anthony gật đầu:
- Ừ, nó thuộc về con, từ khi còn nhỏ.

Là Zane đã tặng nó cho con khi còn bé.

Lúc xảy ra hỏa hoạn, khi dập tắt người ta chỉ tìm thấy vài món đồ, ta đã thấy nó nên đã giữ đến bây giờ.
Nhìn chiếc vòng, nó đã trải qua gần hai chục năm rồi mà vãn sáng bóng, có lẽ bà đã bảo quản nó cực kỳ tốt.
"Có thể cho con biết, cha mẹ con là người như nào được không?" - Đôi mắt Kaylin rưng rưng nhìn chiếc vòng trong tay mình.
- Hai người bọn họ là người tốt, rất tốt.


Họ đã mong ngóng để chờ ngày con ra đời.

Ông Viktor là người điềm đạm, còn là một người tri thức.

Còn về mẹ con, con thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ con rất nhiều.

Điều này ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ.

Bà ấy là một nhà thiết kế, bộ quần áo khi còn bé của con đều là bà ấy tự tay làm.

- Bà Anthony nhẹ nhàng kể cho cô nghe cảm nhận của bà về cha mẹ cô.
Kaylin biết là cha mẹ cô là người tốt mà.

Chỉ là họ không thể cùng cô đi tiếp trên con đường tương lai, cô phải tự đi rồi.

Nhưng chắc hẳn ở trên thiên đường, cha mẹ cô vẫn đang dõi theo cô từng bước chân của cô.
Hai ông bà Anthony ngồi đó để nói những chuyện bọn họ giấu cô trước đây.

Nhưng chưa nói hết thì Austin tới nên họ cũng không nhắc tới nữa.

Chỉ hàn huyên vài câu chuyện rồi kiếm cơ để rời đi.

.