Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Coi như hiện tại phương bắc có Chu, phía nam có Trần, phân chia cai quản, nhưng giang hồ lại không phân nam bắc, bởi vì thiên hạ không phân nam bắc, vốn là một thể.

Cho nên Hợp Hoan Tông và Phật Môn mở rộng thế lực, không những khiến lòng người các phái phương bắc bàng hoàng, mà ngay cả Lâm Xuyên Học Cung cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Đại hội thử kiếm tiến hành, tất nhiên cho các phái thời cơ tốt nhất liên lạc quan hệ. Lâm Xuyên Học Cung có ý định kết minh, cho nên phái Triển Từ Càn tới đây ném đá dò đường. Nếu như Dịch Ích Trần nguyện ý để Lâm Xuyên Học Cung chủ trì, việc kết minh tất nhiên nước chảy thành sông. Đến lúc đó Nho Môn Đạo Môn kết hợp, có thể tạo nên áp chế rất lớn đối với việc quật khởi của Hợp Hoan Tông và Phật Môn.

Mà chuyến này Triển Tử Càn đi cũng không thuận lời. Dịch Ích Trần hiển nhiên không chịu làm kẻ dưới, Triểu Từ Càn nhất định tay không mà về.

Không còn sự tham dự của Nho Môn, đại hội thử kiếm tất nhiên nhạt nhòa đi không ít.

Sau khi Thẩm Kiều nghe rõ ngọn nguồn, lắc đầu nói: “Đã cùng chung mục tiêu, ai chủ ai phó thì có gì khác biệt?”

Triển Tử Càn cười khổ: “Không phải ai cũng không để ý hư danh ngoài thân được như Thẩm đạo trưởng. Hiện giờ Huyền Đô Sơn đã làm cánh chim cho người Đột Quyết, Thuần Dương Quan tự cho là mình có thể nâng cao cánh cửa Đạo Môn. Mà sư môn Lâm Xuyên Học Cung của ta, là Nho Môn đứng đầu, Nho Đạo khác biệt, long phượng tranh cường, ai lại cam tâm làm nền cho kẻ khác?”

Thẩm Kiệu nhíu mày không nói.

Đúng như Triển Tử Càn đã nói, Nhữ Yên Khắc Huệ và Dịch Ích Trần đều là cao thủ đương đại, minh chủ không phân được cao thấp, do ai đứng đầu, đều khiến người còn lại không thoải mái. Huống hồ bọn họ đều là chưởng môn một phái, cũng đại biểu cho hai phái riêng biệt là Nho Môn và Đạo Môn, ai cũng không chịu đặt môn phái của mình dưới người khác, để người ta ngồi lên vị trí lãnh đạo. Cái này không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà còn là sự thay đổi trong địa vị thống trị.

Thẩm Kiều: “Dịch quan chủ chắc là không chịu chấp nhận.”

Triển Tử Càn: “Không sai, sau khi nghe ý đồ ta đến, Dịch quan chủ liền uyển chuyển cự tuyệt đề nghị kết minh. Chắc hẳn thầy ta đã sớm đoán được kết cục này, cho nên chuyến này chỉ phái mình ta tới, mà không phải bảo sư đệ ta hay những người khác ra tay. Mà việc Dịch quan chủ muốn liên minh đối kháng với Hợp Hoan Tông và Phật Môn, cũng không phải chuyện cơ mật gì. Đối phương đã sớm biết được điều này. Đại hội thử kiếm ngày mai chỉ sợ sẽ có chuyện lớn xảy ra. Thẩm đạo trưởng mặc dù là người trong Đạo Môn, nhưng cũng không có giao tình gì với Thuần Dương Quan, sao không cùng ta tới Lâm Xuyên Học Cung làm khách? Từ lần trước từ biệt tại Tô gia, sư đệ ta vô cùng tôn sùng ngài, nếu thấy được ngài, nhất định là cực kỳ mừng rỡ.”

Thẩm Kiều cười nói: “Đa tạ ý tốt của Triển huynh, chỉ là bần đạo vẫn phải lưu lại.”

Triển Tử Càn ngạc nhiên nói: “Tại sao?”

Thẩm Kiều: “Đạo Môn ưu sầu liên quan nhau, cái này không phải tai họa của mình Thuần Dương Quan. Nếu như Thuần Dương Quan bị Hợp Hoan tông chiếm đoạt, thì thời gian những môn phái khác gặp nạn cũng không còn xa nữa. Huống hồ ta đã đáp ứng Bích Hà Tông, trợ giúp bọn họ cống kiến chút sức lực trong đại hội thử kiếm.”

Triển Tử Càn lộ vẻ mặt tiếc nuối: “Như vậy cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ là nguyện vọng thúc đẩy liên minh lần này của Dịch quan chủ, sợ là thất bại rồi.”

Thẩm Kiều: “Thuần Dương Quan hiện giờ phát triển không ngừng, quy mô uy vọng cũng không hơn Huyền Đô Sơn, theo lý thuyết đáng ra phải có không ít người tới đây nhờ cậy mới phải.”

Triển Tử Càn: “Tuy là như vậy, nhưng lòng người khác biệt, không nói tới ta, Thẩm đạo trưởng xem huynh đệ nhà họ Vương, Dịch quan chủ tự mình mời bọn họ đến chính điện, cũng không phải là không có ý lôi kéo, nhưng bọn họ vẫn luôn miệng bảo đến chỉ vì đại hội thử kiếm, đối với chuyện kết minh không nhắc tới một lời, hiển nhiên là cũng thấy Thuần Dương Quan một tay khó vỗ vang, chỉ chịu sống chết mặc bay, không chịu cuốn vào vòng xoáy. Hai chữ kết minh này, nói thì dễ nghe cỡ nào?”

Hắn là người tốt tính, tuy là đệ tử Nho Môn, nhưng lập trường cũng không quá đối lập, trong lời nói toàn là cảm giác tiếc nuối cho Thuần Dương Quan, giống như đã tiên đoán được đại hội thử kiếm ngày mai sẽ mang tới phong ba không ngừng, cuối cùng kết thúc ở cục diện ảm đạm. Hai người thổn thức một trận, Triển Tủ Càn lại đề cập đến vấn đề vẽ tranh, mời hắn tùy ý tới Lâm Xuyên Học Cung làm khách. Thẩm Kiều đương nhiên đồng ý.

Triển Tử Càn vừa mới rời đi, huynh đệ nhà họ Tô đã tới cửa bái phỏng, vì muốn cảm tạ chuyện lần trước Thẩm Kiều giúp đỡ tại Trường An. Hiện giờ tuy rằng Tô thị tạm lánh ở núi Thanh Thành, nhưng cơ nghiệp tại Trường An của bọn họ cũng không bị hủy bỏ hoàn toàn, chỉ chờ thời cơ chín mùi, sẽ lại quay trở về.

Ngoài ra, cũng không ít môn phái đưa danh thiếp tới, muốn bái kiến Thẩm Kiều.

Lúc này hắn mới đột nhiên phát hiện, trong lúc vô tình, chính mình đã không còn là chưởng giáo Huyền Đô Sơn người người chế nhạo, sống chán nản trong giang hồ nữa. Rất nhiều người khi nhắc đến hai chữ Thẩm Kiều, phần lớn đều đem hắn liên hệ với trận chiến nơi thành Trường An. Có lẽ vì hiện giờ thế lực Hợp Hoan Tông mở rộng khiến người người kiêng kỵ, chuyện Thẩm Kiều giết chết hai trưởng lão của Hợp Hoan tông, lại càng phát huy sức ảnh hưởng, khiến mọi người chuyên tâm bàn luận.

Điều này hiển nhiên là kết quả mà Thẩm Kiều chưa từng nghĩ đến. Hắn có chút dở khóc dở cười, lại đều dùng lý do sắc trời đã tối, khước từ từng đơn bái phỏng này. Sau khi tiễn bước Tô Uy và Tô Tiều, hắn liền ở yên trong phòng tĩnh tọa, chậm rãi đợi ngày mai đến.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, liền có người mang nước nóng tới cho Thẩm Kiều rửa mặt kịp giờ cơm. Thẩm Kiều chuẩn bị xong, đang định ra ngoài, Triệu Trì Doanh ở phía bên kia đã đứng ở ngoài gõ cửa. Hai người liền cùng nhau đi tới đại điện.

Thẩm Kiều: “Mấy người Nguyên Bạch đâu rồi?”

Triệu Trì Doanh: “Bọn chúng đã đi nhận số thẻ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chắc đã an bài ở vòng thi đầu tiên.”

Thẩm Kiều lúc này còn chưa rõ quy củ của đại hội thử kiếm, cho nên liền thuận miệng hỏi.

Triệu Trì Doanh nói: “Hôm qua lúc chúng ta tới đây, đệ tử Thuần Dương quan cũng đã ghi lại họ tên môn phái từng người. Hôm nay dựa theo thứ tự đến đó sắp xếp lại, đem danh sách giao cho người của Lưu Ly Cung. Lưu Ly Cung cũng sẽ tham khảo chiến tích võ công của từng người trên giang hồ, đem một vài người có năng lực tương đối đồng đều tiến hành tỷ thí. Nếu không có ý đánh, hôm nay sẽ nhắc trước với đối phương một tiếng là được, tự nhiên sẽ có người gạch tên của ngươi, bổ sung người đứng phía sau lên. Bất quá đây chỉ là quy tắc áp dụng đối với đệ tử có môn phái giống nhau, còn như chúng ta, sẽ không bị xếp vào đó, trừ phi tự mình muốn xuống sân tỷ thí.”

Thẩm Kiều: “Chiến tích của từng người trên giang hồ, có khi ngay cả chính bản thân người đó cũng chưa nắm chắc, Lưu Ly Cung ở nơi cách biệt, làm sao lại nắm rõ được?”

Triệu Trì Doanh cười nói: “Ta cũng có nghi vấn này, chỉ là chắc bọn họ căn cứ theo tin tức lấy từ các nơi tiến hành một định vị mơ hồ. Cái này cũng chính là mục đích tổ chức của đại hội thử kiếm, để có thể xác định chính xác thứ tự xếp hạng. Nghe nói người Lưu Ly Cung mắt sáng như sao, có thể nhìn ra được trình độ võ công của đối phương ở trên giang hồ. Người thấy đều hoàn toàn thán phục. Mười năm trước ta không có duyên chứng kiến, lần này nhất định phải mở mang tầm mắt.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, xuyên qua hậu viện của Thuần Dương Quan, đi đến trước chính điện.

Lúc này đã có không ít người đến, khác hẳn với vẻ rộng rãi ngày hôm qua bọn họ nhìn thấy. Trong chính điện trước mắt, phủ kín chỗ ngồi, chằng chịt đan xen. Mấy cánh cửa chính điện đều được mở ra, như vậy chỉ cần an tọa trong điện, là có thể nhìn rõ mồn một tình hình giao thủ bên ngoài phòng, tránh được nỗi khổ dầm mưa dãi nắng.

Hôm qua Triển Tử Càn đã sớm cáo từ rời đi, huynh đệ Vương thị đối với chuyện kết minh này cũng không hứng thú lắm. Thẩm Kiều và Triệu Trì Doanh vốn tưởng rằng hôm nay không có quá nhiều người tới, ai biết vừa nhìn, trong đại điện đã gần nhìn chỗ ngồi, lại đã kín tới tám chín phần. Môn phái tới cũng đủ các loại, không chi có môn phái nhỏ bé thế gia như Phi Tiên Môn, Thanh Dương sơn trang, mà còn có cả Cửu Hoa Tông, Xích Hà kiếm phái. Ngồi giữa đó là Bồi Hồi phái. Tuy rằng hai đại tông môn Nho gia thanh danh hiển hách như Lâm Xuyên Học Cung cùng Thiên Nhai tông không có mặt, nhưng thấy trận thế như vậy, cũng không kém đi chút nào.

Triệu Trì Doanh và Thẩm Kiều chia nhau ngồi xuống, thấp giọng nói: “Với tư chất của Lý Thanh Ngư, hôm nay nhất định có thể đạt được thẻ đầu. Đến lúc đó Dịch quan chủ nhắc lại việc kết minh, hẳn là có thể làm ít mà công nhiều rồi.”

Thẩm Kiều gật gật đầu, cũng cảm thấy như vậy.

Ở đầu kia, Dịch Ích Trần xuyên qua đám đệ tử đông đúc đi xuống, trước tiên chào hòi mọi người một trận, sau đó cao giọng nói: “Đa tạ chư vị đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến đây gặp mặt. Đại hội thử kiếm, mười năm một lần. Lần này Lưu Ly Cung mượn sân của tệ quan tổ chức, khiến Thuần Dương Quan cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, còn mong chư vị võ hiệp, đánh đủ thì ngừng, đừng gây tổn thương hòa khí!”

Thanh âm Dịch Ích Trần ôn hòa, không cao không thấp, lại dùng nội lực truyền đi, ở đây không sót người nào, đều có thể nghe được rõ ràng.

Hắn vừa dứt lời, liền lui lại nửa bước, quay người giới thiệu nữ tử áo tím đứng bên cạnh với mọi người.

“Vị này chính là Viên Tử Tiêu Viên cô nương của Lưu Ly Cung.”

Rất nhiều người đối với Lưu Ly Cung chỉ mới nghe tên, chưa từng nhìn thấy. Lúc này thấy Lưu Ly Cung đại danh đỉnh đỉnh lại chỉ phái một cô nương tới đây làm trọng tài cho đại hội thử kiếm, sau khi trố mắt ngoác mồm, không khỏi lộ vẻ nghi vấn đầy mặt.

“Dịch quan chủ, không phải chúng ta không nể mặt ngài. Nhưng đại hội thư kiếm mười năm mới có một lần, xếp hạng võ công, người trong giang hồ đều ngửa đầu ngóng đợi. Hiện giờ không những cử hành sớm, lại còn chỉ phái một cô nương tới, đây không chỉ là khinh thường chúng ta, mà còn là khinh thường ngài a!”

“Phải đó, chẳng lẽ Lưu Ly Cung sợ hãi uy thế của Hợp Hoan tông và Phật Môn, chỉ để một tiểu cô nương yếu đuối đến lừa gạt chúng ta sao?”

“Đúng vậy, đại hội thử kiếm này còn ý nghĩa gì nữa đâu! Không bằng nhân dịp lúc này quay về nhà ngủ sớm cho khỏe!”

Một người lên tiếng, những người còn lại cũng lục tục theo đuôi. Trong lúc nhất thời tiếng chất vấn nổi lên khắp phía, tình cảnh có chút không đè ép lại được. Đệ tử Thuần Dương Quan không khỏi lộ vẻ mặt sốt ruột, nhìn về sư phụ nhà mình.

“Ngươi là Ngụy Cao Phi, xuất thân từ Phi Tiên Môn, am hiểu đao pháp, một bộ Đảo Hư Thiên của Phi Tiên Môn được ngươi luyện đến lô hỏa thần thanh.” Cô nương áo tím đứng bên cạnh Dịch Ích Trần đột nhiên lên tiếng, thanh âm của nàng tựa như tiếng ngọc thạch leng keng, vang vọng trong đại điện, tuy rằng thanh thúy dễ nghe, lại lạnh lẽo không chút tình cảm, càng không có vì bị nghi ngờ mà phẫn nộ bất bình.

“Không sai, vậy thì sao nào?” Người trẻ tuổi chất vấn ban đầu, sau chút sửng sốt, hỏi ngược lại.

Viên Tử Tiêu: “Nhưng trong đao pháp của ngươi có một nhược điểm trí mạng, hoặc là nói là một vật cản, dù làm thế nào ngươi cũng không bước qua được. Cho nên trước sau vẫn không thể nào đem tinh túy của đao pháp phát huy đến mức cực hạn. Đây chính là nguyên nhân vì sao lần trước khi ngươi giao thủ cùng với Thích Nguy của Dữ Long Môn lại bại dưới tay hắn.”

Ngụy Cao Phi biến sắc: “Ngươi, ngươi làm sao lại biết?”

Viên Tử Tiêu không thèm để tâm, tiếp tục lạnh lùng nói: “Bộ đao pháp Đảo Hư Thiên này, yêu cầu nhanh ngoan chuẩn, nhưng cổ tay ngươi không đủ linh hoạt, tốc độ không theo kịp, đao pháp có thuần thục bao nhiêu đi nữa, cũng mãi mãi không thể hòa làm một thể với bản thân.”

Ngụy Cao Phi lúc này đã không còn tâm chất vấn làm sao đối phương biết được khuyết điểm của mình, chỉ vội vã hỏi: “Xin hỏi có biện pháp nào giải quyết được không?”

Viên Tử Tiêu: “Có, nếu thân thể của chính ngươi có hạn, không thể nào đạt đến yêu cầu đỉnh cao của Đảo Hư Thiên, cần gì phải đâm đầu vào ngõ cụt. Không bằng ngươi đổi sang bộ đao pháp Toàn Quang trong phái, dùng chậm rãi vững vàng làm chủ, biến nặng thành nhẹ, với tư chất của ngươi, không khó đạt tới cảnh giời đại thành.”

“Biến nặng thành nhẹ, biến nặng thành nhẹ…” Ngụy Cao Phi lẩm bẩm nói, trên mặt suy tư, thần sắc biến ảo không ngừng, nửa ngày sau chợt quát to một tiếng, cúi đầu vái chào Viên Tử Tiêu một cách nghiêm túc nhất: “Đa tạ chỉ điểm, đại ân không lời nào tỏ hết, tương lai có dịp xin báo đáp!”

Dứt lời, cũng không quan tâm tới những người khác, lập tức đứng dậy nhanh chóng rời khỏi đại điện, mặc do sư huynh đệ đồng môn ở sau lưng kêu to thế nào cũng không quay đầu lại.

Người bên ngoài nhìn biểu hiện của hắn, biết nhất định là hắn lĩnh hội được điều gì đó từ trong lời nói của Viên Tử Tiêu. Người luyện võ thỉnh thoảng sẽ có lúc đột nhiên thông suốt, là hiện tượng đột phá ải khó, thấy thế cũng không để ý lắm, nhưng trong lòng lại rất hâm mộ.

Viên Tử Tiêu liên tục nói ra lai lịch võ công, nhược điểm kẽ hở của mấy người nữa, những người này đều là kẻ vừa lên tiếng chất vấn, lúc này từng người bị nói toạc ra, sắc mặt đều đại biến.

Những người khác lúc này mới biết sự lợi hại của Lưu Ly Cung, chỉ lo Viên Tử Tiêu cũng nói nhược điểm võ công của mình ra, khiến cho mình còn chưa lên sân chiến đấu đã bị đối phương nhìn rõ điểm yếu, đâu còn ai dám lên tiếng nữa.

Triệu Trì Doanh thấp giọng nói: “Cô nương này quả nhiên lợi hại. Lưu Ly Cung danh bất hư truyền, chắc chắn nàng ta cũng biết khuyết thiếu trong võ công của Bích Hà Tông ta.”

Trong lời nói, có thêm vài phần kiêng kỵ.

Thẩm Kiều cười nói: “Vạn vật thiên hạ, đều có hai mặt âm dương, có lợi liền có hại. Võ công cao minh đến đâu cũng không thể không có kẽ hở. Nàng có thể nói rõ từng cái, quả thực cao minh, nhưng biết được khuyết điểm, cũng không có nghĩa là ai cũng có thể ra tay với nó. Võ công càng cao, nhược điểm lại càng ít, cho nên thay vì nhọc lòng nhớ kỹ nhược điểm của người khác, còn không bằng nâng cao võ công của mình, đạt tới cảnh giới viên mãn, vậy thì người bên ngoài tự nhiên không có cơ hội để ra tay với nó.”

Triệu Trì Doanh gật đầu: “Đây quả là lời nói của một tông sư, ta không bằng rồi!”

Phía kia, Dịch Ích Trần thấy Viên Tử Tiêu đã tự mình trấn ổn được tình cảnh, cũng không can thiệp vào, thấy mọi người dần dần yên tĩnh lại, lúc này mới nói: “Nếu chư vị không còn dị nghị, vậy cứ dựa theo quy củ tiến hành thôi!”

Kèm theo tiếng nói vừa dứt của hắn, đệ tử Thuần Dương Quan đánh vang ngọc khánh giữa sân, thanh âm cổ xưa, đại hội thử kiếm chính thức bắt đầu.

Trận đầu, chính là Vương Tam Lang trong huynh đệ họ Vương kia và Chu Dạ Tuyết.

Đôi nam nữ này lúc trước từng có khúc mắc, lúc này gặp lại trên sân, đều thấy ngứa mắt lẫn nhau. Mà Chu Dạ Tuyết rõ ràng không phải đối thủ của Vương Tam Lang, còn chưa giao thủ, nhưng thắng bại coi như đã định.

Triệu Trì Doanh tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Bích Hà tông hiện giờ muốn chấn chỉnh tông môn, có lẽ còn phải dựa vào chính nàng. Hôm nay nàng đã quyết tâm đến cùng, nhưng có thể đi đến đâu, còn phải xem đối thủ mới biết được. Nếu võ công đối thủ quá thấp, cho dù nàng thắng, cũng không tính là quang minh gì.

Chu Dạ Tuyết là một tiểu cô nương quật cường, tuy rằng biết rõ kết quả, lại không chịu chưa đánh đã hàng, vẫn như trước nâng kiếm đọ sức cùng Vương Tam Lang. Hai người ở trong ánh đao bóng kiếm, nhất thời khiến không khí cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Quảng trưởng vô cùng rộng rãi, vì tiết kiệm thời gian, ngoại trừ bọn họ, đồng thời ở phía khác còn có hai đôi nữa đang đối chiến.

Tô Tiều cũng ở trong đó. Đối thủ của hắn chính là đệ tử thân truyền của tông chủ Cửu Hoa Tông. Hai người bằng tuổi nhau, cùng là nhân tài mới hiện, cho nên tình hình trận chiến của họ so với Chu Dạ Tuyết và Vương Tam Lang còn đặc sắc hơn vài phần. Lực chú ý của chúng nhân phần lớn đều đặt trên người bọn họ, nhất thời nhìn chằm chằm không chớp mắt, thầm than giang hồ sóng sau đè sóng trước.

Đúng trong lúc đó, một đệ tử Thuần Dương Quan từ bên dưới núi đi tới, phía sau còn dẫn theo một người.

Thẩm Kiều từ xa nhìn thấy diện mạo của người kia, thân hình không khỏi khẽ động, hiển nhiên vô cùng bất ngờ, hơn nữa còn chấn động.

Triệu Trì Doanh ngồi ở ngay bên cạnh, tự nhiên thấy hắn ngạc nhiên, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”