Editor: Thiếu Quân

Thẩm Kiều mang theo Vũ Văn Tụng lên núi, Yến Vô Sư thì lại không xa không gần đi theo phía sau, mắt nhìn hai bên, thái độ nhàn nhã.

Bích Hà tông sau khi trải qua kinh biến, người trong môn phái còn lại rất ít, ở quanh môn phái cần sắp xếp canh phòng, cho nên trạm gác dưới chân núi không còn người để điều xuống đóng giữ. Thẩm Kiều một đường thông suốt, cho đến khi sắp tiếp cận cửa phái, mới nhìn thấy một bóng người cầm kiếm từ phương xa đi tới.

“Không biết cao nhân phương nào, giá lâm Bích Hà tông!” Đối phương nói xong câu này mới nhìn thấy là Thẩm Kiều, vẻ mặt phòng bị nhất thời hóa thành mừng rỡ, ngay cả ngữ điệu cũng khác hẳn, “Thẩm đạo trưởng, là ngài a!”

Thẩm Kiều cười nói: “Nguyên Bạch, võ công của ngươi lại tinh tiến rồi, thực sự rất đáng mừng!”

Phạm Nguyên Bạch là đồ đệ của Nhạc Côn Trì, tất nhiên cũng coi như là vãn bối của Thẩm Kiều, gọi thẳng tên húy cũng không có gì không thích hợp. Trận chiến ngày đó của Thẩm Kiều và Côn Tà, người trong Bích Hà tông đều tận mắt chứng kiến, đối với bản lãnh của hắn đều biết rất rõ, cho nên thấy Thẩm Kiều vừa nói như vậy, Phạm Nguyên Bạch lập tức cực kỳ cao hứng: “Đa tạ lời khen của Thẩm đạo trưởng, sư tôn và chưởng môn sư thúc đều đang nhắc đến ngài đấy, thấy ngài đi lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức, còn cho người hỏi thăm tin tức của ngài. Nghe nói, ở Trường An một mình ngài đối đầu với hai trưởng lão Hợp Hoan tông, khiến bọn họ chết dưới kiếm mình, trên dưới Bích Hà tông đều rất cao hứng, ngài thật là lợi hại a!”

Hắn xưa nay ở trước mặt người ngoài rất ít nói, nhưng sau khi quen thân rồi thì lại nói liến thoắng không dứt. Thẩm Kiều cười cười lắng nghe, cũng không cắt ngang, để hắn nói thỏa thích.

Đệ tử Bích Hà tông còn rất ít, lòng người lại càng trở nên đoàn kết. Mất đi nhiều, sau khi trải qua bi thương, trên mặt mọi người lại vẫn tràn ngập nụ cười, tình cảm trong đó cũng càng ngày càng thêm hòa thuận. Dọc đường đi bọn họ chỉ gặp được vài tiểu đệ tử của Bích Hà tông, nhưng đại công đức giúp Bích Hà tông ngăn cơn sóng dữ của Thẩm Kiều, mọi người đều biết cho nên khi thấy Thẩm Kiều, đều phản ứng giống như Phạm Nguyên Bạch. Cũng vì nể mặt Thẩm Kiều, cho nên Yến Vô Sư và Vũ Văn Tụng cùng hắn một đường lên núi, cũng không có ai chịu mở miệng hỏi câu nghi vấn.

Chỉ là dung mạo của Yến Vô Sư quá chói mắt, khó tránh khỏi nhận tới rất nhiền đánh giá tò mò, so sánh lại, Vũ Văn Tụng ngược lại trở nên quá mờ nhạt.

Triệu Trì Doanh lúc đó đang nghị sự cùng Nhạc Côn Trì, nghe nói Thẩm Kiều đã trở lại, vội vàng tự mình đi ra đón.

Cách biệt nhiều ngày, phong thái Triệu Trì Doanh vẫn như trước. Dung mạo của nàng không tính là tuyệt mỹ, nhưng cũng là giai nhân thanh tú. Thân phận chưởng môn một phái làm cho nàng có được khí chất ung dung hơn hẳn các cô gái bình thường. Phần khí độ này, ngay cả trên người tông chủ Nguyên Tú Tú của Hợp Hoan tông, Thẩm Kiều cũng chưa từng nhìn thấy.

Triệu Trì Doanh chắp tay cười nói: “Thẩm đạo trưởng cuối cùng đã trở lại rồi. Thái Sơn giáp với Đông Hải, cách Trường An ngàn dặm xa xôi, tin tức lan truyền chậm, sự tích ngươi ở ngoài thành Trường An lấy một địch ba, chúng ta mới vừa nghe nói không lâu, còn đang vì phong thái của Thẩm đạo trưởng mà ngưỡng mộ. Không ngờ vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới!”

Thẩm Kiều đáp lễ: “Lần này ta đi chính là một thời gian dài, bỏ Thập Ngũ lại đây, làm phiền đến Triệu tông chủ và chư vị rồi!”

Triệu Trì Doanh: “Thẩm đạo trưởng nói quá lời rồi. Thập Ngũ là đứa nhỏ tốt, còn ít tuổi đã tự biết chăm sóc mình, không cần người ngoài đốc thúc, mỗi ngày trời chưa sáng đều đã cùng đệ tử Bích Hà tông luyện tập, chăm chỉ không ngừng, không một ngày ngừng lại.”

Thẩm Kiều nghe vậy liền thấy vui mừng, lại cùng Nhạc Côn Trì hàn huyên thêm mấy lời.

Triệu Trì Doanh sớm đã nhìn thấy một lớn một nhỏ phía sau hắn, lúc này liền cười nói: “Không biết hai vị này là?”

Thẩm Kiều ho nhẹ một tiếng: “Một vị là Yến tông chủ Hoán Nguyệt tông, còn đứa nhỏ này tên là Vũ Văn Tụng, là hài tử ta mang từ Trường An về.”

Từ Trường An đến, lại mang họ Vũ Văn, chỉ cần là người đã từng nghe qua đoạn điển cố Thẩm Kiều đối chiến Hợp Hoan tông, ở trong thiên quân vạn mã, đem đứa nhỏ mồ côi của tộc Vũ Văn ra ngoài, liền không khó đoán ra thân phận của Vũ Văn Tụng.

Chỉ là lực chú ý của quần chúng lại đều bị nửa câu đầu của hắn hấp dẫn.

Người có tên, cây có bóng. Thân phận tông chủ Hoán Nguyệt tông vừa mới lộ ra, phản ứng của tất cả mọi người đều là chấn động, ánh mắt nhìn về phía Yến Vô Sư nhất thời đều trở nên phức tạp, có kính nể, có kiêng kỵ, có khiếp sợ, còn cả không dám tin tưởng vân vân, không thiếu cái nào.

Phần lớn đệ tử trong Bích Hà tông tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy Yến Vô Sư, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc bọn họ đã nghe tới rất nhiều truyền thuyết liên quan đến y. Đối với bọn họ mà nói, Kỳ Phượng Các và Thôi Từ Vọng đã gần như là nhân vật ở trong truyền thuyết, mà một Yến Vô Sư gần như có thể cùng hai vị đó đánh ngang tay, nội lực sánh ngang, cũng rất nhanh đã biến thành tồn tại như truyền thuyết.

Dưới đủ loại ánh mắt đánh giá chuyên chú như vậy, Yến Vô Sư đứng chắp tay, vẻ mặt bình thản, không hề có nửa phần khó chịu, hiển nhiên đã sớm quen.

Thẩm Kiều xuống núi cứu người, ở trong đó trải qua bao nhiêu khúc chiết, Triệu Trì Doanh đều có nghe nói, nhưng dù sao cũng cách quá xa, điều biết được cũng không rõ ràng lắm. Nàng không nghĩ tới Thẩm Kiều đi cứu người, mà ngay cả người cũng mang được về, lập tức kinh ngạc không thôi, một lát mới lấy lại tinh thần, chắp tay nói: “Cửu ngưỡng đại danh Yến tông chủ đã lâu, tại hạ là Triệu Trì Doanh của Bích Hà tông, cung nghênh Yến tông chủ đại giá quang lâm, chỉ là môn phái nghèo nàn, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, kính xin bao dung!”

Với thân phận chưởng môn một phái như Triệu Trì Doanh, thái độ này đã có thể nói là hết sức lễ độ trịnh trọng.

Dù sao Yến Vô Sư nổi tiếng hỉ nộ vô thường, Triệu Trì Doanh cũng không muốn vì chút thất lễ này mà khiến đối phương không vui.

Yến Vô Sư: “Triệu tông chủ xử sự công chính, gia phong nghiêm cẩn, ta đã sớm nghe nói. Dọc đường đi, A Kiều cũng tán dương rất nhiều đối với Triệu tông chủ, hôm nay tận mắt thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Hi vọng ta tùy tiện đến thăm sẽ không gây khó dễ cho Triệu tông chủ.”

Ô, trả lời rất bình thường mà!

Không chỉ Triệu Trì Doanh bất ngờ, mà ngay cả Thẩm Kiều cũng cảm thấy kinh ngạc.

Giờ khắc này, Yến Vô Sư mặt nở nụ cười, ôn hòa lễ độ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra khí chất “Dễ nói chuyện”, không nhìn ra nửa điểm hung hăng làm bậy của người trong Ma Môn.

Chỉ là cách xưng hô “A Kiều” này có vẻ hơi thân mật quá mức. Thẩm Kiều nghe nhiều rồi cũng coi như chết lặng, chỉ là người ngoài lại cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được nguyên cớ trong đó, chỉ cho rằng quan hệ của Thẩm Kiều và tông chủ Hoán Nguyệt tông không giống bình thường.

Có đoạn mở đầu tốt như vậy, mọi chuyện sau đó cũng thông thuận hơn nhiều. Hai bên đáp lễ nhau, từng người ngồi xuống. Thập Ngũ nghe được tin chạy tới, sư đồ gặp mặt lại là một hồi càm động. Thập Ngũ quấn quýt tình thâm, trước mặt mọi người không chút ngại ngùng mà trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Thẩm Kiều. Thẩm Kiều thấy hắn cao lên một chút, cũng cảm thấy vui mừng.

Vũ Văn Tụng ở bên cạnh đánh giá vị sư huynh tương lai này, sau cơn hiếu kỳ, lại có chút thất vọng.

Rõ ràng tuổi của đối phương còn lớn hơn mình, sao ngôn hành cử chỉ so với mình còn mềm yếu hơn vậy. Cứ ỷ lại vào sư tôn như vậy, lúc nào mới có thể tự lập đây?

Nó lại quên mất, chính mình lúc vừa rời Trường An, lòng luôn hoảng sợ, mỗi đêm đều cần phải nhìn thấy thân ảnh Thẩm Kiều mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Những tâm tư tiểu nhi nữ này tạm thời không nhắc tới, Triệu Trì Doanh nói với Thẩm Kiều: “Thẩm đạo trưởng trở về thật đúng lúc. Hiện giờ nhân số trong Bích Hà tông héo tàn, cần nhanh chóng thu nhận đệ tử mới. Ta và sư huynh đang phát sầu vì chuyện này. Không biết Thẩm đạo trưởng có ý kiến nào không?”

Nhạc Côn Trì uyển chuyển nói: “Tông chủ, mấy người Thẩm đạo trưởng vừa tới, đi đường mệt mỏi khổ cực, có phải nên nghỉ ngơi một chút rồi hãy bàn không?”

Được hắn nhắc nhở, Triệu Trì Doanh có chút ngượng ngùng: “Sư huynh nói phải, là ta nóng vội rồi, trước hết bảo Nguyên Bạch dẫn mọi người đi nghỉ ngơi đã. Thẩm đạo trưởng có muốn ở lại gian phòng lần trước không?”

Thẩm Kiều gật đầu: “Rất tốt, khiến Triệu tông chủ phí tâm rồi. Thất lang ở sát vách Thập Ngũ là được rồi, cũng tiện cho hai đứa nó làm quen với nhau.”

Triệu Trì Doanh: “Được, phía đông bản môn có một tòa trúc lâu, chính là nơi chuyên dành cho khách quý, nếu như Yến tông chủ không chê, có thể ngủ lại nơi đó.”

Gian nhà lần trước Thẩm Kiều ở chính là chỗ cho trưởng lão trong phái. Điều này cũng chính là Bích Hà tông không coi hắn như người ngoài, nhưng nếu cũng để Yến Vô Sư ở đó, ngược lại lại như có chút sơ suất.

Yến Vô Sư lại nói: “Không nên phiền toái như thế, ta ở cùng nơi với A Kiều là được.”

Biểu tình của Triệu Trì Doanh hơi ngưng lại: “A? Cái này có hơi bất tiện không?”

Yến Vô Sư nhíu mày: “Có gì mà bất tiện, xuất môn bên ngoài, chúng ta cũng an bài như thế, bản tọa không biết đã ở cùng hắn mấy lần rồi.”

Tuy rằng chuyện thật sự là như thế, nhưng mà từ trong miệng y nói ra lại giống như có ý vị khác, cho nên Thẩm Kiều không thể không nói: “Xuất môn bên ngoài, hành sự khó tránh khỏi không kiêng kỵ, cũng không phải chuyện gì quá đáng. Chỉ là hiện giờ nếu có thể khiến Yến tông chủ ở thoải mái hơn, thì đừng nên từ chối, như vậy không khỏi phụ mất ý tốt của Triệu tông chủ.”

Yến Vô Sư: “Không hề gì, quan hệ giữa ta và A Kiều không phải bình thường. Hắn đối với Bích Hà tông khen ngợi rất nhiều, vì vậy các ngươi cũng không cần coi bản tọa như người ngoài, tùy ý là được. Sát vách phòng hắn không đến nỗi ngay cả một gian nhà trống cũng không có chứ?”

Tuy là y chỉ đứng đó cười nói, nhưng Triệu Trì Doanh lại rõ ràng cảm nhận được uy thế khiếp người, dưới ánh mắt như vậy, ngay cả da đầu cũng khó tránh khỏi mà căng thẳng, còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã thốt lên: “Có thì có…”

Yến Vô Sư khẽ mỉm cười: “Vậy không phải là được rồi sao.”

Nụ cười này của y, cùng với vừa rồi lại có chút khác biệt. Triệu Trình Doanh rõ ràng cảm thấy áp lực đặt trên thân nhẹ đi không ít.

Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội gọi Phạm Nguyên Bạch tới, bảo hắn dẫn mấy người đi nghỉ ngơi.

Đợi đám người Thẩm Kiều đi rồi, phòng nghị sự chỉ còn lại hai huynh muội, Nhạc Côn Trì lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng: “Yến tông chủ muốn ở sát vách ai, cũng không phải là không có gian trống, vậy cứ kệ y đi. Ta thấy Thẩm đạo trưởng không kiên quyết phản đối, rõ ràng là ngầm đồng ý. Vừa rồi ta vốn định khuyên ngươi đừng nên làm trái ý tứ của Yến tông chủ, ai biết lại suýt chút nữa nói không ra lời.”

Hắn không biết sở dĩ Thẩm Kiều không kiên quyết phản đối, là vì biết có phản đối cũng vô dụng.

Triệu Trì Doanh cười khổ: “Không sợ sư huynh cười nhạo, chứ ta cũng không tốt hơn huynh bao nhiêu. Bích Hà tông và Hoán Nguyệt tông vốn không có qua lại, miếu nhỏ không chứa nổi đại phật, cũng không biết lần này y đến đây làm gì, liệu có gây bất lợi cho Bích Hà tông ta không?”

Nhạc Côn Trì ngược lại nhìn thoáng hơn: “Có Thẩm đạo trưởng ở đó, chắc cũng không sao đâu. Nghe nói tính tình Yến Vô Sư biến đổi thất thường, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được, bảo môn hạ đệ tử cẩn thận lời nói, tránh đắc tội với y.”

Triệu Trì Doanh gật đầu: “Cứ thế đi.”

Lại nói đến Phạm Nguyên Bạch dẫn mấy người Thẩm Kiều đi đến gian phòng để nghỉ ngơi, khu nhà này quét dọn quanh năm, vô cùng sạch sẽ, bên trong còn bày chút phong lan thủy trúc, đặc biệt trang nhã.

“Yến tông chủ và Thẩm đạo trưởng có cần gì cứ sai người nói một tiếng, bất cứ lúc nào chúng ta cũng đợi lệnh.” Phạm Nguyên Bạch vốn còn muốn nói thêm vài câu với Thẩm Kiều, nhưng thấy Yến Vô Sư trước sau như một đứng yên bên cạnh, cái gì cũng đều không nói ra được, chỉ có thể cứng ngắc nói xong, vội vàng kết thúc cuộc đối thoại này, chạy trối chết.

Thập Ngũ niên kỷ còn nhỏ, lại không cảm thấy rõ lắm. Hắn đợi mãi mới đến lúc Thẩm Kiều nói chuyện với mấy người Triệu Trì Doanh xong, nhân lúc rảnh rỗi muốn nói chút chuyện. Tuy rằng bên cạnh còn có một Yến Vô Sư và Vũ Văn Tụng, cũng không khiến hắn cảm thấy trở ngại, vội vàng lôi kéo Thẩm Kiều kể lể sự nhớ thương của mình: “Sư tôn, chuyến này người đi cũng quá lâu rồi, đệ tử thật sự rất nhớ a.”

Thẩm Kiều xoa đầu hắn nói: “Sư phụ ở bên ngoài, tất nhiên cũng rất nhớ con. Nghe nói con sống ở Bích Hà tông rất tốt, có phải cao lên một chút rồi không?”

Thập Ngũ có chút ngượng ngùng gật gật đầu: “Mấy sư huynh trong Bích Hà tông đối với con rất tốt. Sư tôn đi rồi, ngày nào con cũng luyện kiếm, không dám phụ kỳ vọng của sư tôn. Hiện tại con đã có thể đem toàn bộ Thương Lãng Kiếm Quyết đánh ra rồi!”

Trong những lời này còn kéo theo mấy phần làm nũng cùng mong được khích lệ. Vũ Văn Tụng không nhịn được âm thầm bĩu môi, bụng nói người này còn lớn hơn ta vài tuổi đấy, chẳng lẽ sau này ta phải gọi hắn là sư huynh?

Thẩm Kiều cười nói: “Vậy sao, vậy bây giờ con đánh cho ta xem qua nào.”

Thập Ngũ chần chờ: “Như vậy có quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi không?”

Thẩm Kiều: “Đêm qua chúng ta đã nghỉ ngơi dưới chân núi rồi, hiện giờ còn chưa tới trưa, canh giờ còn sớm, sư phụ không mệt.”

Nghe thấy lời này, Thập Ngũ vô cùng cao hứng mà chạy đi lấy kiếm của mình tới.

Nó học kiếm chưa được một năm, trên kiếm đạo cũng chỉ mới coi như vừa nhập môn, cho nên kiếm trong tay chỉ là kiếm gỗ, chứ không phải kiếm thật.

Dưới cái nhìn của ba người, nó đứng nghiêm hành lễ, vươn tay kéo một đường kiếm, đánh ra thức mở đầu, tay nâng kiếm hạ, từng chiêu từng thức có bài có bản, đúng quy đúng củ, không thể nói là kém cỏi, đương nhiên cũng không coi là quá suất sắc. So với thiên tư của Vũ Văn Tụng, vẫn là kém một chút. Nhưng mà Thập Ngũ tự biết mình thiên phú bình thường, cho nên tự cố gắng gấp vội, một bộ kiếm pháp cũng đánh ra rất thành thạo.

“Xin sư tôn chỉ điểm.” Thập Ngũ thi kiếm đứng yên, nghiêm nghiêm túc túc nói.

Thẩm Kiều không muốn đả kích nó, chọn ưu điểm nói trước: “Chiêu thức khá thuần thục, có thể thấy bình thường luôn chăm chỉ khổ luyện, thời gian này quả thực không có lười biếng.”

Sau đó mới nói: “Chỉ là trong kiếm pháp còn một vài chiêu thức sử dụng không đúng, sau này sẽ ảnh hưởng tới uy lực. Sư phụ chỉ từng biểu diễn trước mặt con một lần, cũng khó cho con có thể nhớ rõ tất cả. Hiện giờ ta diễn lại từ đầu tới cuối bộ kiếm pháp kia lần nữa, con nhớ chú ý thật kỹ, sau đó tự đối chiếu với chính mình.”

Thập Ngũ nghiêm túc nói: “Dạ.”

Thẩm Kiều không dùng Sơn Hà Đồng Bi kiếm, mà chỉ cầm lấy kiếm gỗ trong tay nó, khẽ mỉm cười: “Thương Lãng Kiếm Quyết, tên như ý nghĩa, thương hải vô biên, sóng trào mãnh liệt, đá lớn bị nước biển nhấn chìm vô số lần, cũng vô số lần theo đó nổi lên khỏi mặt nước, nhật quang sáng lạn, ào ào hùng tráng, đây là cảnh tượng huy hoàng cỡ nào. Người luyện bộ kiếm pháp này, tất phải có lòng dạ biển nạp trăm sông, mới có thể phát huy được tinh túy của nó. Lên Thái Sơn mà nhìn biển lớn, con đừng ngại lên cao nhìn ra xa một chút, dần dần lâu ngày, tự có thể ngộ.”

Lời này vừa dứt, không đợi Thập Ngũ phản ứng, hắn liền nâng kiếm!

Cùng là một cây kiếm gỗ, ở trong tay hai người khác nhau, lại phát huy ra uy lực khác nhau. Nếu nói Thập Ngũ chỉ là mới vừa tìm thấy đường, một bộ kiếm pháp đánh ra cũng thường thường không có gì là lạ, khiến Vũ Văn Tụng cảm thấy quá nhàm chán. Vậy thì khi Thẩm Kiều tay nâng kiếm hạ, nó lại trợn to hai mắt, khó mà tin tưởng bộ kiếm pháp người trước người sau dùng là một.

Kiếm phong gột rửa, kiếm ảnh tầng tầng, cho dù chưa dùng tới chân khí, thanh kiếm gỗ này cũng chẳng khác gì mà tỏa sáng lộng lẫy. Kèm theo biến chiêu Thẩm Kiều đánh ra, Vũ Văn Tụng dường như thật sự nhìn thấy sóng lớn cuộn trào nơi biển lớn, phi vũ hóa vân, thanh hồng nhập thủy, trong ngàn trượng sóng bạc, chỉ độc một người.

Trước mắt như chỉ còn lại một người này, trong đất trong trời cũng chỉ còn lại một người này.

Mặc dù một bộ kiếm pháp múa ra rất mau, Thẩm Kiều nghiêm thân đứng lại, mắt Vũ Văn Tụng lại vẫn lưu lại ở cảnh tượng vừa rồi, mãi không lái đi được.

Yến Vô Sư mỉm cười: “A Kiều trên lĩnh vực kiếm đạo, có thể nói là xuất thần nhập hóa, đạt đến cảnh giới tông sư rồi.”

Thẩm Kiều mỉm cười: “Đa tạ Yến tông chủ nâng đỡ.”

Hắn múa kiếm tất nhiên không phải vì muốn chiếm được tán thưởng của Yến Vô Sư, mà là vì hai đứa nhỏ Thập Ngũ và Vũ Văn Tụng: “Các con có ngẫm ra được điều gì không?”

Thập Ngũ lúng ta lúng túng nói: “Thứ cho đệ tử miệng lưỡi ngốc nghếch, chỉ cảm thấy xúc động dâng trào, như có rất nhiều thứ muốn trào ra từ trong ngực, nhưng bảo miêu tả ra thì, không miêu tả được ạ.”

Thẩm Kiều ôn thanh nói: “Không hề gì, không ai có thể vừa nhìn đã có thể lập tức thành công, con chứ chậm rãi lĩnh ngộ, có điều gì không hiểu có thể tới hỏi ta.”

Thập Ngũ cung kính nói dạ.

Thẩm Kiều lại hỏi Vũ Văn Tụng: “Con còn chưa nhập môn, những ngày qua chỉ luyện được chút công phu tĩnh tọa dưỡng thần, không nói ra được cũng không sao.”

Vũ Văn Tụng: “Trong lòng quả thực có thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có vài lời có thể nói ra.”

Từ xưa tới nay, ngữ khí nói chuyện của nó luôn ở trạng thái ông cụ non, Thẩm Kiều cảm thấy buồn cười: “Là mấy lời nào?”

Vũ Văn Tụng: “Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triêu hà; bách nhi sát chi, chước nhược phù cừ xuất lục ba*.”

*Dịch nghĩa:  Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên, từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm, tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong. 

Đây là “Lạc thần phú” nội dung ca ngợi mỹ mạo của Lạc thần.

**chú ý: Tương truyền nàng Phục phi trong bài phú này chính là chỉ Chân thị, một trong những tuyệt đại mỹ nhân đời Tam Quốc. Chân thị tên thật là Chân Lạc (có nơi nói là Chân Phục). Đời xưa có câu “Hà Bắc hữu Chân Phục, Giang Nam hữu nhị Kiều” đủ để thấy sắc đẹp khuynh nước khuynh thành. Nàng vốn xuất thân phú hộ, được gả cho Viên Hy, con trai của Viên Thiệu. Sau trận Phì Thuỷ, Tào Tháo diệt Viên Thiệu ở Nghiệp Thành, vì đã nghe đến sắc đẹp của nàng nên sai quân vào tìm kiếm, nhưng Tào Phi đã sai quân lui ra và tự vào bắt được Chân thị mang về, sau đó đã xin Tào Tháo cho cưới nàng làm vợ. Sau này Tào Phi lên ngôi Nguỵ Văn Đế (năm 220) thì nàng là hoàng hậu. 

Tuy nhiên khi Chân thị về cung nhà Nguỵ, Tào Thực gặp nàng cũng si mê tha thiết, Chân thị đối với Tào Thực cũng có chút chân tình, nhưng về cơ bản đó chỉ là mối tình đơn phương vô vọng. Hôn nhân của Chân thị với Tào Phi cũng không đem lại hạnh phúc vì Chân thị không có tình cảm. Về sau Tào Phi lại sủng ái một phi tần khác là Quách thị. Phần vì Chân thị bị Quách thị gièm pha, phần vì Tào Phi cũng nghi ngờ tình cảm giữ Chân thị và Tào Thực, nên đày Chân thị ra Nghiệp Thành rồi sau đó ép phải chết (năm 223), tiếp theo lập Quách thị làm hoàng hậu, con của Chân thị là Tào Duệ làm thái tử (sau trở thành Nguỵ Minh Đế). 

Sau khi Chân thị chết, có lần Tào Thực vào cung, Tào Phi đem một số đồ dùng của Chân thị đưa cho, trong đó có chiếc gối ngọc chẩm. Tào Thực thấy vật nhớ người, khi trở về đất phong ở Quyên Thành, qua sông Lạc, đêm trú trong thuyền, mơ thấy nàng. Khi tỉnh dậy hạ bút viết bài Cảm Chân phú này, sau đổi tên thành Lạc thần phú. Bài phú này, như trong phần nội dung có ghi rõ, chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Cao Đường phú và Thần nữ phú của Tống Ngọc. 

Thẩm Kiều: “….”

Hắn có chút dở khóc dở cười, nhưng không thể không nói, Vũ Văn Tụng quả thực bắt được một ý chính trong Thương Lãng kiếm quyết, đó chính là “Lòng có muôn hình vạn trạng, kiếm hạ thư thái phiêu dật”.

Từ điểm này mà xem, tư chất của Vũ Văn Tụng quả thực mạnh hơn Thập Ngũ một chút.

Yến Vô Sư không tiếng động cười lạnh: “Thằng nhóc này một chút căn cơ võ công cũng không có, nhưng đọc “Lạc thần phú” lại rất sắc sảo a. Thiên tư như vậy nếu dùng trên miệng lưỡi thì thật lãng phí, vẫn nên để bản tọa tự tay mài giũa nó một chút đi!”

Dứt lời, không đợi người khác phản ứng lại, một chưởng liền đạt lên vai Vũ Văn Tụng. Người kia a một tiếng, thân thể không tự chủ được mà chìm xuống, sau đó huyệt đạo trên nửa người nó đều bị điểm trúng!

“Yến tông chủ?” Vũ Văn Tụng trợn mắt há mồm, duy trì động tác bị ép thành trung bình tấn, hoàn toàn không thể động đậy, thảm nhất chính là nó hoàn toàn không biết mình nói sai làm sai chỗ nào a.

Yến Vô Sư thấy Thẩm Kiều há mồm muốn nói, cười như không cười nói: “Nói năng ngả ngớn với sư phụ, cho dù là ở cái nơi mà đám các ngươi coi như Ma Môn là Hoán Nguyệt tông, cũng phải dùng tội luận xử. A Kiều, ngươi dạy đồ đệ ôn nhu như vậy, vẫn nên để ta tới giúp ngươi dạy chúng chút quy củ.”

Thẩm Kiều nghiêm mặt: “Cuối cùng Yến tông chủ cũng coi như không cướp đồ đệ của ta nữa?”

Yến Vô Sư chậm rãi nói: “Suy nghĩ cho tính mạng của nó, vẫn không đoạt là hơn, không thì bản tọa sợ thu tên đồ đệ này mới ngày đầu tiên đã muốn xuống tay hạ sát đồ đệ rồi.”

…….

Ngày gặp mặt đầu tiên, ngoại trừ Thẩm Kiều và Thập Ngũ, chưa từng có ai nhìn thấy Yến Vô Sư đối xử với Vũ Văn Tụng như thế nào, cho nên tất cả đệ tử trong Bích Hà tông đều cảm thấy y là một người rất dễ thân cận, hoàn toàn khác với trong truyền thuyết.

Nhưng ngày thứ hai, bọn họ liền phát hiện mình sai rồi.

Chúng đệ tử đánh bài tập buổi sáng, cùng nhau luận bàn võ thuận trên quảng trường môn phái. Yến Vô Sư đứng chắp tay bên cạnh, cho dù là Nhạc Côn Trì hay Triệu Trì Doanh tự biểu diễn mẫu, y đều có thể moi ra được sai lầm, tặng kèm theo đó là ngữ khí nhẹ nhàng của kẻ từ trên cao nhìn xuống.

Đệ tử Bích Hà tông có bất mãn trong lòng, chủ động tiến lên khiêu chiến, không ngoài suy đoán, từng người từng người bị y đánh ngã trên đất, cuối cùng ngay cả Triệu Trì Doanh và Nhạc Côn Trì đều thua dưới tay y. Chờ đến trưa, khi Thẩm Kiều bế quan xong, nghe tiếng gió chạy tới, Yến Vô Sư đã đem toàn bộ Bích Hà tông, từ trên xuống dưới bới móc một lần.

Đương nhiên, với năng lực của Yến tông chủ, muốn diệt phái nhà người ta cũng chẳng phải việc gì khó, nhưng ngươi đường đường là một cao thủ cấp độ tông sư, không tìm đối thủ có lực lượng tương đương để luận bàn thì thôi, chủ động chạy tới môn phái nhỏ nhà người ta bắt nạt là muốn làm gì? Cũng không phải là vì muốn tìm chút cảm giác thành tựu, khiến cho mình toàn thân khoan khoái đó chứ?

Nếu không phải có Thẩm Kiều ở đó, Bích Hà tông gần như là cho rằng người nọ tới là vì muốn phá hoại.

Thẩm Kiều đối mặt với tàn binh bại tướng đầy đất, chỉ có thể cười khổ xin lỗi Triệu Trì Doanh.

Triệu Trì Doanh cũng vẫn coi như có chút khí tiết, trái lại xua tay cười nói: “Chỉ là Yến tông chủ thấy võ công của chúng ta không ra sao, ra tay dạy dỗ chút thôi. Có thể có được cơ duyên như vậy, Bích Hà tông cao hứng còn không kịp.”

Nàng nói những lời này, mọi người cũng cảm thấy hình như quả thật là như vậy.

Trong bọn họ có rất nhiều người, có lẽ cả đời cũng không thể đạt được đến độ cao võ công của chưởng môn, chứ đừng nói gì tới bóng lưng của Yến Vô Sư. Mọi người đều có lòng ngóng trông kẻ mạnh, có thể cùng Yến Vô Sư giao tranh một hồi, đừng nói là bị đánh bị tra tấn, cho dù là bị thương nặng khắp người, cũng coi như đáng giá, không uổng cuộc đời học võ này.

Ý nghĩ này một khi sinh ra, ánh mắt chúng đệ tử nhìn Yến Vô Sư, từ sợ hãi bất mãn, lập tức biến thành kính nể ngóng trông.

Nhạc Côn Trì đang khoanh tay cảm thán sư muội quả thực có phong độ chưởng môn, liền nghe bên cạnh có người sâu xa nói: “Âm thầm quý mến hai mươi mấy năm, nhưng rốt cục cũng không dám mở miệng biểu lộ, cảm giác này thế nào, bản tọa chưa bao giờ lĩnh hội được, vẫn xin chỉ giáo.”

Một câu này phảng phất như nhất tiễn xuyên tâm, trực tiếp bắn trúng vào nơi bí ẩn sâu kín trong lòng mình, Nhạc Côn Trì nghe mà sởn cả tóc gáy, mặt mũi biến hẳn.

Hắn thấy biểu tình của Yến Vô Sư, nhất thời giống như thấy quỷ.

Còn không đợi Nhạc Côn Trì mở miệng, Thẩm Kiều liền ở bên cạnh đem Yến Vô Sư lôi đi.

Yến Vô Sư cũng không phản kháng, tùy ý để Thẩm Kiều kéo hắn sang chỗ khác, trên mặt vẫn còn duy trì thần sắc cười tủm tỉm.

Thẩm Kiều đỡ trán: “Yến tông chủ, lẽ nào ngươi rất rảnh rỗi sao?”

Yến Vô Sư ngạc nhiên nói: “Sao lại rảnh rỗi? Mỗi ngày đều phải đùa giỡn ngươi, còn phải đi chỉ điểm cho một đám vô dụng, rất là bận rộn đấy.”

Thẩm Kiều giật giật khóe miệng, không nói nửa ngày, mãi mới tìm lại được thanh âm của mình: “Ngươi vốn nên ở Trường An nâng đỡ chủ mới, lại ngàn dặm xa xôi cùng ta tới Bích Hà tông, chỉ sợ không phải là vì mấy việc tẻ nhạt như du sơn ngoạn thủ hay đùa cợt người bên ngoài. Chuyện đến nước này, Yến tông chủ còn không chịu nói cho ta biết ý đồ đến sao?”

Yến Vô Sư: “Ngươi đổi cách xưng hô, bản tọa liền cân nhắc nói cho ngươi biết, thế nào?”

Thẩm Kiều khó hiểu nói: “Xưng hô gì cơ?”

Yến Vô Sư: “Yến lang thì sao?”

“….” Thẩm Kiều thầm nghĩ quả nhiên là đang đùa ta. Hắn không nói một lời, quay đầu đi thẳng.