Hai mươi ngày trôi qua, thoáng chốc Phương Triết đã ở Nam Xương Dược Điền hai tháng rồi.

Phương Triết ngày ngày luyện tập Ngự Kiếm Quyết, và nghiên cứu thảo dược trên đỉnh núi. Về phương diện thảo dược, tên gọi, đặc tính đều được miêu tả rõ ràng trong y thư Ngôn thần y, nên hắn không quá khó để lĩnh ngộ được. Còn Ngự Kiếm Quyết, đòi hỏi sự kiên trì, nhẫn nại đặc biệt là tinh thần lực phải mạnh mẽ mới có thể kiểm soát được cùng lúc nhiều thanh kiếm trúc.

Hắn rơi vào giai đoạn bình cảnh, nói rõ ràng hơn là hắn dừng lại ở việc điều khiển giới hạn chỉ hai mươi thanh kiếm.

Phương Triết chán nản nằm trên một mô đá nhìn lên bầu trời, bên cạnh là Tiểu Hắc đang ngáy ngủ.

Thình lình nó ngóc đầu dậy, phóng nhanh về một hướng trong khu rừng. Một lúc sau, nó quay lại, mang theo một tên hắc y. Trên người hắn quần áo rách rưới, có nhiều vết cào xước trên mặt và trên thân hắn, chứng tỏ đã bị Tiểu Hắc dày vò một phen rồi mới cắn cổ áo hắn mang đến đây.

Phương Triết nhìn tên hắc y nhân, vẻ mặt nghiêm túc hỏi “Ngươi là ai?”

Hắn vẫn im lặng không nói, Tiểu Hắc lấy một móng vuốt ghim lên bắp đùi hắn, hắn la hét kêu thảm. Hắn vẫn lắc đầu không nói, sau đó hắn nhìn thẳng Phương Triết, đắc ý cười rồi ngã nghiêng ra chết.

Phương Triết nhìn thi thể tên hắc y, sau đó tiến lại gần khám xét thi thể. Hắn tìm được một ít độc dược và một cái lệnh bài, có chữ “Phong”. Hắn đoán được đây ắt hẳn là lệnh bài của Nhiêu Phong Trại, điều này Bạch Nhiên Nhiên đã cảnh báo hắn từ trước.

Phương Triết bình tĩnh lại suy nghĩ, sau đó lấy ra một pháo hiệu bắn lên bầu trời, chưa đầy mười hơi thở, hộ vệ Phương Long và Phương Hổ đã đứng trước mặt hắn. Bọn họ nhìn thấy thi thể hắc y nhân liền sững sờ, rồi tiến lại gần khám xét thi thể.

Phương Triết ném ra một lệnh bài, nói “Đây là Nhiêu Phong Trại mật thám! Hai vị đại ca giúp ta xử lý đi!”

Nói rồi, hắn nhảy lên lưng Tiểu Hắc ra lệnh “Ngươi đánh hơi tên này, xem có tìm được những tên khác không?”

Tiểu Hắc ngửi ngửi, sau đó dáo dát nhìn xung quanh, nó đánh hơi được một điểm khả nghi, thế là lao nhanh về hướng đó.

Một khắc sau, Tiểu Hắc đã đứng trên bờ một con suối. Con suối này có nước từ độ cao khoảng mười trượng đổ xuống, đây là dòng suối thượng nguồn, dòng nước chảy qua những thôn dân lân cận.

Vì đây không phải phạm vi dược điền, không thuộc quản lý của nhà họ Phương, nên Phương Triết chưa từng đến đây.

Tiểu Hắc ngửi ngửi, sau đó nhìn thẳng vào dòng thác nước. Nó đột nhiên phóng thẳng về hướng con suối, sau đó băng qua dòng thác biến mất không thấy. Một lúc sau, nó lại cắn cổ áo một tên hắc y mang ra. Phương Triết bất ngờ, thì ra tên hắc y nhân này đang ẩn núp bên trong con suối. Hắn liếc nhìn Tiểu Hắc với ý nói “Ngươi làm tốt lắm!”, vẻ mặt Tiểu Hắc lại được một phen đắc ý.

Quả thật, nếu không nhờ có Tiểu Hắc, làm sao có người có thể phát hiện được vị trí ẩn nấp kính đáo đến như vậy.

Phương Triết nhìn tên hắc y nhân, với bộ dáng y như tên trước đã bị Tiểu Hắc dày vò qua. Hắn tra hỏi “Ngươi là ai?”

Tên hắc y nhân kính miệng không phản ứng, Tiểu Hắc theo thói quen, dùng một móng vuốt ghim lên bắp đùi tên hắc y nhân, tên hắc y nhân gào thét lên đau đớn, xin tha mạng.

Cùng là đồng bọn, nhưng biểu hiện lại khác nhau một trời một vực.

Phương Triết lại hỏi “Ngươi là ai?”

Tên hắc y nhân cắn răng nói “Công tử tha mạng, ta mới nói!”

Phương Triết gật đầu, hắn mới chịu khai, hắn nói “Ta chỉ là mật thám Nhiêu Phong Trại”

Phương Triết gật đầu lại hỏi tiếp “Ngươi có mấy đồng bọn”

Tên hắc y nhân nhanh đáp “Hai người!”

Phương Triết ngẫm nghĩ, vậy tên này là tên thứ hai. Sau đó Phương Triết ra hiệu Tiểu Hắc hành động. Tiểu Hắc thích thú lại ghim một móng vuốt lên bắp đùi của tên hắc y nhân, hắn lại gào thét xin tha mạng một lần nữa.

Phương Triết nghiêm túc nhìn hắn nói “Câu hỏi cuối cùng, nếu ngươi không thành thật, hậu quả không có cơ hội thứ hai!”

Tên hắc y nhân rung người hoảng sợ, hắn không ngờ tên thiếu niên trẻ tuổi lại đáng sợ đến như vậy. Hắn gật đầu lia lịa.

Phương triết mới hỏi “Mục đích ngươi đến đây là gì?”

Tên hắc y nhân cứng người, không dám mở miệng ngay. Hắn bắt đầu căn nhắc, nếu trả lời không đúng sự thật, nhìn biểu hiện tên hung ác này, hắn chết chắc. Còn nếu hắn trả lời đúng sự thật, có thể hắn sẽ chết, nhưng tỉ lệ thấp hơn. Hắn mới quyết định trả lời “Nhiệm vụ ta là sau khi tên đồng bọn tra xét thông tin hoàn tất, ta sẽ đầu độc Điền Hoa Thôn!”

Phương Triết lạnh người “Tất cả?”

Tên hắc y nhân ấp úng, lắp bắp trả lời “... tất cả!”

Phương Triết nghe hắn trả lời như vậy, siết chặt tay lại. Hắn bắt đầu suy nghĩ, hắn suy nghĩ nhân sinh của hắn trước kia mịt mờ, hắn lặng lẽ sống, lặng lẽ nhìn người khác nói chuyện. Hắn chỉ là một tiểu thiếu gia bệnh câm vô dụng, thường bị người khác trêu chọc. Chỉ hơn hai năm, hắn thay đổi rất nhiều. Hắn lại nhớ tới Khúc Tiểu Bạch…

Lúc này, hai vị hộ vệ Phương Long và Phương Hổ cũng đến kịp. Hộ vệ Phương Long nhìn tên hắc y nhân, sau đó hướng Phương Triết hỏi “Tên này là...?”

Phương Triết gật đầu trả lời “Đồng bọn tên kia, cũng là người Nhiêu Phong Trại”

Phương Triết nhìn quan cảnh xung quanh, nổi lên một tia hứng thú. Sau đó hướng hai vị hộ vệ nói “Hai vị đại ca tạm thời đem hắn về giám sát, sau đó báo cho Bạch lão thái thái tình hình cụ thể, và nhắc nhở chú ý nguồn nước!”

Hai vị hộ vệ tuân lệnh, rồi đem tên hắc y nhân vác trên lưng, phóng nhanh vào cánh rừng, thân ảnh từ từ biến mất dạng.

Phương Triết nhìn theo hướng biến mất của hai vị hộ vệ, trong lòng than thở, hắn thì thầm “Cũng may có hai vị đại ca âm thành bảo vệ, nếu không ta sẽ cô đơn chết mất!”

Tiểu Hắc thấy vị tiểu chủ nhân có tâm tư liền liềm liếm mặt hắn phản đối. Phương Triết mỉm cười “Không, còn có ngươi nữa!”



Hai ngày sau, Phương Triết cùng Tiểu Hắc trở lại thác nước.

Hai ngày trước, hắn nhìn dòng thác chảy siết, dòng chảy mạnh khiến hắn nảy ra một ý tưởng. Đó là dùng dòng thác tôi luyện tinh thần lực của hắn. Hắn đã đứng ở bình cảnh một đoạn thời gian, không có tiến triển. Hắn hi vọng dòng thác chảy mạnh, sẽ khiến sức chịu đựng hắn tăng lên.

Đối diện hắn là mười chum nước, mà người trong Điền Hoa Thôn vất vả mang đến. Hắn muốn thi triển bí quyết Ngự Kiếm trên mỗi cái chum, và khống chế nó lơ lửng bên dưới con thác. Dòng thác đổ xuống, sẽ lấp đầy chum nước và đẩy chum nước hướng xuống. Nhiệm vụ Phương Triết là khống chế, giữ chum nước thăng bằng và không cho chạm mặt nước.

Phương Triết sau khi đã thôi diễn tình huống khống chế một cái chum, hắn bắt đầu thi triển, và dễ dàng khống chế một cái chum hướng về con thác. Cái chum vừa xâm nhập vào dòng chảy, chân mày Phương Triết liều nhíu lại, sức nặng của cái chum thay đổi, khiến lực khống chế của hắn bắt buộc tăng lên. Cái chum lung lay một lúc rồi ngã nghiêng, rời vào hồ nước bên dưới thác.

Phương Triết thở hồng hộc, hắn không ngờ, suy đoán của hắn lại chính xác đến như vậy.

Trước kia, hắn điều khiển kiếm trúc, kiếm trúc nhẹ và cân nặng hầu như không thay đổi, có thay đổi chỉ là thay đổi số lượng kiếm tăng lên.

Giờ đây, cái chum nước đã có cân nặng gấp trăm lần cây kiếm trúc, mà khi tiếp xúc với dòng thác, cân nặng lại tăng lên. Điều này khiến hắn vô cùng mừng rỡ. Cuối cùng, hắn đã tìm ra phương pháp luyện tập mà theo hắn nếu kiên trì như thế, một ngày nào đó, hắn sẽ có thể khống chế một trăm thanh kiếm trúc, có khi một ngàn thanh kiếm cũng không chừng...