Ở một nơi nào đó phụ cận Cấm Vực.

Khung cảnh vắng lặng bỗng chốc thay đổi, trở nên áp bức hơn khi xuất hiện ba thân ảnh.

Ba thân ảnh này chính là Kiếm Hư Chân Quân, viện trưởng Đạo Viện Chúc Sơn đối diện là đại trưởng lão. Hai bên nhìn nhau đã một hồi lâu nhưng chưa có bên nào động thủ.

Bất đắc dĩ, lão viện trưởng nói “Bộ dáng kệch cỡm này ta mang đã quá lâu rồi! Cũng đến lúc tháo bỏ đi…”

Nói rồi, lão vặn mình một cái. Toàn thân bỗng chốc thay đổi trở thành một nam nhân ngoài ba mươi. Dáng vẻ mười phần chính trực. Đây mới chính là diện mạo thật của viện trưởng Chúc Sơn.

Nhị trưởng lão nhếch miệng cười khinh bỉ, không nhịn được liền nói “Ngươi là muốn chết trong diện mạo tuổi trẻ hiếu động sao?”

Kiếm Hư Chân Quân một bên thăm dò đại trưởng lão Khúc Thế Đạo này. Giờ hắn đã lộ ra thân phận là người của Huyền Môn, chứng tỏ đối phương đã mai danh ẩn tích từ lâu, tên gọi cũng chỉ là giả mạo.

Lão chất vấn “Nếu ta không đoán sai, người Huyền Môn các ngươi đa phần là họ Phạm đi!”

Đại trưởng lão nhướng hàng chân mày lên vì đối phương đã đoán đúng một phần.

Lão ngẫm nghĩ một hồi mới lạnh nhạt nói “Đúng là thái thượng trưởng lão có kiến thức rộng rãi. Nhưng ngươi chỉ đoán đúng một nửa…”

Lão nhàn nhạt nói tiếp “Khúc Thế Đạo lão gia hỏa kia sớm đã bị Huyền Môn ta trừ khử. Tính ra cũng đã hơn ba mươi năm rồi”

Ánh mắt lão vẫn không để lộ ra quá nhiều cảm xúc. Hầu như chỉ là một gương mặt lạnh nhạt. Lão nhìn chằm chằm vào Kiếm Hư Chân Quân. Nở một nụ cười ma mãnh, rồi nói “Nếu ta không đoán sai, ngươi cũng đã vượt ngưỡng Lục Phẩm, cũng là tu sĩ Luyện Thần… đúng không?”

Viện trưởng Chúc Sơn ngạc nhiên nhìn lão sư thúc. Lão chỉ mới về Đạo Viện một thời gian không tới ba năm đã có thể đột phá. Nói như vậy, trong khoảng thời gian ở hạ giới, lão cũng gặp không ít cơ duyên mới có thể thăng tiến nhanh như vậy.

Kiếm Hư Chân Quân nội tâm bất giác lo lắng.

Đối phương có thể phát hiện, bản thân lão đã Lục Phẩm mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Chứng tỏ một điều, đối phương chân chính không hề xem lão là đối thủ. Chỉ có nguyên nhân này mới khiến đại trưởng lão giữ được phong thái bình tĩnh như vậy.

Đại trưởng lão đưa ánh mắt về hướng ngọn chủ phong. Thần thức lão dò xét động tĩnh bên đó, phát hiện tình huống không mấy khả quan. Khí tức mười tên đường chủ đã không còn, Ma Môn lâu la số lượng không còn bao nhiêu. Chỉ còn tên Ám Diện Nhân và tên bất trị kia là vẫn còn chiến đấu.

Lão nhíu hàng chân mày lại, vốn đội quân Ma Môn lâu la không phải chỉ là một vạn tên yếu kém này. Nguyên do là tên bất trị kia cho rằng trà trộn vào phe địch rồi âm thầm loại trừ dần những nhân vật chủ chốt Đạo Viện. Như vậy sẽ không tốn quá nhiều công sức là có thể dọn sạch đám đệ tử nội Viện. Cuối cùng, kế hoạch hoàn toàn thất bại.

Lão nhìn sang Kiếm Hư Chân Quân và viện trưởng Chúc Sơn rồi từ từ xuất ra một thanh trường kiếm màu đen huyền. Kiếm này có một lớp dạ quang tử sắc tỏa ra nhàn nhạt. Mặc dù không phô trương quá nhiều, nhưng có mùi vị hung ác xung quanh thân kiếm. Chứng tỏ kiếm này đã chứa rất nhiều oán khí cũng như là sát khí cực kỳ nặng.

Lão lơ đãng nói “Ta là một trong Thất Ám Giả của Huyền Môn, Phạm Thừa… Có thể chạm mặt đấu với ta một trận xem như là không lãng phí nhân sinh các ngươi!”

Nói rồi, trường kiếm vung ra tách hai người Kiếm Hư Chân Quân và viện trưởng ra hai bên.

Thân ảnh đại trưởng lão thoáng chốc xuất hiện bên cạnh viện trưởng, tùy ý tung ra một cái tát. Viện trưởng không tự kiểm soát được, bị đánh văng về sau trăm trượng va vào vách đá.

Viện trưởng ngồi dậy, phun ra một ngụm máu. Sắc mặt trong nhất thời ngưng trọng, nhìn về hướng đại trưởng lão.

Thực lực đối phương quá mạnh, hoàn toàn nghiền ép một người có cấp bậc Ngũ Phẩm như hắn.

Trong nhiều năm ẩn nhẫn cũng như khoác trên mình một vỏ bọc lão giả ngoài lục tuần. Thần thái có thể được xem là đỉnh đỉnh cao thượng, nhưng vẫn không thể nào đột phá hơn được. Tu vi hắn hoàn toàn bị kìm hãm. Nguyên nhân chủ yếu là vì Ngưu Ma Kiếm. Nó hỗ trợ bản thân hắn vượt qua bình cảnh, cũng như là đến cấp bậc Ngũ Phẩm hầu như không thể nào thăng tiến thêm được nữa.

Trước mặt một địch nhân quá mạnh, bản thân hắn không còn cách nào khác là hợp nhất với Ngưu Ma Kiếm. Điều này đồng nghĩa với việc khả năng kiểm soát bản ngã sẽ không đảm bảo. Có khi lại gây họa nhân gian.

Hắn đưa ánh mắt về ấn ký khế ước, đây là ấn ký không thể nào loại bỏ được.

Không thể loại bỏ được đồng nghĩa với việc bản thân hắn sớm hay muộn cũng sẽ bị lệ thuộc vào Quỷ Vực Ma Môn. Tâm trí sớm muộn cũng sẽ bị đánh mất, chân chính trở thành một ma đầu.

Hắn đưa ánh mắt nhìn về phương hướng Kiếm Hư Chân Quân truyền âm “Nếu ta không tự khống chế được, sư thúc thẳng tay kết thúc ta!”

Nói xong, hắn tháo Ngưu Ma Kiếm xuống rồi dùng hai tay cầm trường kiếm đâm thẳng vào huyệt Đản Trung. Đây chính là một trong những tử huyệt của con người.

Ngưu Ma Kiếm xuyên qua cơ thể hắn, một dòng máu chảy ra tưới ướt thanh kiếm. Ngưu Ma Kiếm như đói khát hấp thu sạch sẽ. Sau mười hô hấp, nó hóa thành một thể lòng màu đen huyền dung nhập vào cơ thể hắn.

Hắn ôm ngực, gồng mình chèo chống bản thân để cố gắng khống chế sự kiểm soát của Ngưu Ma Kiếm.

Cả cơ thể hắn như bị thiêu đốt từ bên ngoài vào sâu tận tâm can. Bên cạnh đó, cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu biến đổi từ ngón tay, đôi môi đến vành mắt đã chuyển sang một màu đen. Hai tròng mắt dần dần cũng chuyển sang một màu đỏ máu.

Kiếm Hư Chân Quân từ xa quan sát, nhận ra biến đổi từ tên cố chấp Chúc Sơn. Tay lão lúc nào cũng trong tình thế sẵn sàng hạ thủ trong trường hợp đối phương thật sự nhập ma, không thể kiểm soát được Ngưu Ma Kiếm.

Lão thấy đối phương đã bình tĩnh lại, không còn đau đớn nữa mới truyền âm thăm dò “Ngươi ổn chứ?”

Viện trưởng Chúc Sơn không trả lời, giơ tay sang một bên, tức thì xuất hiện một trường kiếm đỏ ngầu duỗi thẳng ra. Chớp mắt, thân ảnh hắn biến mất. Lúc xuất hiện là bên cạnh đại trưởng lão, tùy ý chém ngang một nhát.

Đại trưởng lão nhanh chóng dùng hắc kiếm chống đỡ, nhưng do khí lực của viện trưởng Chúc Sơn mạnh hơn, đẩy lùi lão sang một bên.

Viện trưởng tiếp tục truy theo, sử dụng xích kiếm tấn công liên tục khiến đại trưởng lão không ngừng lùi về sau.

Kiếm Hư Chân Quân cũng lao về phía đại trưởng lão, giơ một thủ trưởng về trước. Chưởng pháp không mạnh, nhưng kết hợp với kiếm thế của viện trưởng đang ở trại thái hợp nhất với Ngưu Ma Kiếm tiếp tục đẩy lùi đại trưởng lão về sau hai trăm trượng.

Đại trưởng lão ngước nhìn về phía Kiếm Hư Chân Quân và viện trưởng nhưng thân ảnh cả hai đã biến mất. Khi xuất hiện là bên trái lão, viện trưởng một kiếm đâm tới.

Đại trưởng lão nhíu hàng chân mày, dự định thoát ly thì phía sau đã xuất hiện một trận bàn “La Phù Trận”. Một lực hút không thể kháng cự lại, khiến đại trưởng lão bỗng chốc hốt hoảng. Lão nhanh chóng vận dụng “ve sầu thoát xác” trốn thoát.

Chỉ một hô hấp sau, thân ảnh đại trưởng lão đã cách Kiếm Hư Chân Quân và viện trưởng năm trăm trượng. Vị trí cũ chỉ còn lại một lớp da với y phục bên ngoài.

Đại trưởng lão lúc này không còn tâm tình để đùa giỡn nữa. Vẻ mặt có phần âm trầm, tăm tối hơn.

Toàn thân lão trong phút chốc gợn lên một cơn sóng, lan tỏa ra xung quanh. Hai mắt lão nhắm lại, một ngón trỏ để trước mặt miệng khẽ niệm.

Sau chừng năm hô hấp bất động, hai mắt lão thình lình mở to ra, một chỉ về phía viện trưởng Chúc Sơn.

Chỉ thấy một tia sáng, nhỏ như một ngón tay bắn về trước với tốc độ chỉ có thể dùng âm thanh miêu ta. Tia sáng này đâm xuyên qua viện trưởng Chúc Sơn, rồi tiếp tục lao thẳng không dừng lại.

Tia sáng băng xuyên qua dải Bình Sơn, đâm thẳng qua từng ngọn sơn phong. Mỗi nơi tia sáng đi qua đất đá đều bị bong tróc lên, tạo thành một lỗ thủng cực kỳ khủng bố.

Những đệ tử ở ngọn Chủ Phong vẫn có thể nhìn thấy chấn động khi tia sáng băng qua.

Khi tia sáng dừng lại, trước ngực viện trưởng Chúc Sơn đã thủng một lỗ. Hắn phun một ngụm máu rồi khuỵu xuống. Chỉ pháp mạnh tuyệt đối của đại trưởng lão khiến hắn không thể trở tay kịp.

Kiếm Hư Chân Quân không thể nào bình tĩnh trước chỉ pháp vừa rồi. Chỉ pháp này có thể nói là “Nhất Chỉ Thông Thiên” mới có thể làm được như vậy. Sắc mặt lão trở nên trầm trọng hơn. Nếu vừa rồi không phải viện trưởng mà là lão gánh chịu, e ràng lão cũng chỉ một kết quả tương tự…

Cách vị trí giao tranh của ba người bọn họ chừng hai mươi dặm.

Trong đống tàn tích từ thi thể Biên Bức Nữ Tướng và Minh Lang Tướng. Thân ảnh Ám Tướng vẫn còn mù mờ, chưa rõ ràng. Mặc dù hắn đã thôn phệ được toàn bộ hai cổ tro cốt, nhưng hình dạng vẫn chưa có thay đổi nhiều. Nó chỉ có tăng lên một cấp bậc trở thành Ám Soái. Đương nhiên là năng lực đã tăng lên đáng kể.

Thân ảnh hắn trôi nổi, cho đến khi hắn đánh hơn được mùi vị đồng loại ở phương hướng trung tâm đ*o Viện. Đó chính là ngọn Chủ Phong, hắn không suy nghĩ liền trực tiếp lấy tốc độ nhanh nhất phóng đi.

Phía sau lưng hắn, đống tro cốt của Biên Bức Nữ Tướng và Minh Lang Tướng lúc này đã triệt để hóa thành tro bụi, theo làn gió bay đi.