Chương này bù cho hôm 4vn lag không post được, hôm nay còn 1c nữa.
Tựa như đã hiểu rõ tâm trạng đối phương, sau khi Phương Dật Thiên trả lời Tiêu Di cũng im lặng không nhắn tin nữa.
Nghĩ đến một đêm lãng mạn cùng Tiêu Di, nội tâm Phương Dật Thiên không khỏi kích động. Cái này chính là Tiêu Di chủ động nha, tựa hồ cánh cửa tình ái cùng dục vọng vốn bị đóng kín lâu nay của nàng đang dần mở ra, lúc này muốn khép lại đã vô cùng khó khăn.
Rất nhanh, trời đã về đêm. Ngô mụ cũng đã chuẩn bị cơm xong, nhờ Phương Dật Thiên gọi mọi người xuống dùng.
Hắn cũng lười biếng chẳng muốn đi lên, chỉ đứng tại chân cầu thang gọi to.
Nhà vốn kín, mà âm thanh hắn lại vô cùng to, Lâm Thiên Tuyết nghe thấy có chút bực mình bật lại:
-Biết rồi, gọi to làm gì, khóc đòi ăn à?
Phương Dật Thiên nhún vai cười khổ một cái. Cô bé Lâm Thiên Tuyết này đôi khi rất ôn nhu nhưng nhiều lúc lại vô cùng dữ dằn, tâm lí quả thật rất khó nắm bắt.
Ngay sau đó ba nữ nhân cùng bước xuống, lúc này Chân Khả Nhân cũng đã khôi phục bộ dáng thường ngày, mặt nhìn thẳng vào Phương Dật Thiên cũng không đổi sắc, thần thái lãnh ngạo trái ngược hoàn toàn với lúc trên giường khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, bất quá chinh phục được nữ nhân như thế này cũng vô cùng sung sướng.
Không khí lúc ăn cơm vô cùng kì lạ. Khuôn mặt kiều diễm của Tiêu Di lại có chút ửng hồng, có lẽ vì chuyện nhắn tin với Phương Dật Thiên nên lúc này nàng vô cùng yên lặng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh khi đối mặt Phương Dật Thiên.
Chẳng qua bên trong nội tâm lại xuất hiện một tia kích động và hưng phấn.
Tâm tình nữ nhân là thứ khó nắm bắt nhất thế gian. Lúc đầu nàng luôn có một phần miễn nhiễm trước Phương Dật Thiên, như sau sự kiện đêm đó nàng cảm giác được Phương Dật Thiên đã mạnh mẽ xông vào nội tâm nàng chiếm luôn một góc lớn.
Cũng vì lí do này nàng gần như xem Phương Dật Thiên là nam nhân của mình, lúc chiều mới lớn gan nhắn một tin cho hắn.
Nàng tuy cố gắng bác bỏ nhưng thật sâu trong tiềm thức đã dần mê luyến Phương Dật Thiên. ( dg: Đừng mê luyến hắn, hắn chỉ là truyền thuyết, mê luyến ca này, ca là có thật: 113: ) Cũng có lẽ chính hắn là nam nhân đã khơi mở cánh cửa dục vọng đã đóng kín trong nàng, vì vậy lúc này toàn bộ dục vọng kềm nén của nàng cũng toàn bộ đổ vào hắn.
Nàng luôn thể hiện một hình mẫu vô cùng chuẩn mật cao quý, đối với dục vọng bản thân luôn kềm chế cực kì cẩn thận, đến lúc này nàng vẫn không hiểu tại sao khi đối mặt với Phương Dật Thiên toàn thân lại mất tự chủ, có lẽ nam nhân này thực sự có điểm hấp dẫn nàng, hắn như một phiến ma túy, chỉ cần nàng hơi buông lỏng lập tức sẽ say mê mà bị cuốn lấy…
Bữa cơm chiều cuối cùng cũng qua, Lâm Thiên Tuyết quay sang Chân Khả Nhân:
-Khả Nhân đêm nay đừng về nhà, thân thể bạn hơi mệt thì cứ nghỉ ngơi ở đây đi!
-Không được đâu, tối qua ta đã vắng nhà rồi, lúc nãy mẹ cũng đã gọi điện đến.
-Mẹ bạn tìm à, thôi cũng được, để mình lái xe về cùng bạn.
Chân Khả Nhân gật đầu, ánh mắt như nhìn về phía Phương Dật Thiên. Tự nhiên trong tiềm thức nàng lại hi vọng hắn lên tiếng chở mình về. Vừa nghĩ đến đó khuôn mặt lãnh ngạo lại khẽ đỏ lên, thầm trách bản thân sao lại có ý nghĩ kì quái.
Lâm Thiên Tuyết vừa bước lên lầu thay quần áo vừa nói:
-Tiêu Di, lát nữa ta đưa Khả Nhân về nhà chắc sẽ về trễ.
Tiêu Di cười nói:
-Ừm, đi đường cẩn thận.
Phương Dật Thiên cũng góp lời:
-Về nhà nhớ nghỉ ngơi cẩn thận, nếu thân thể còn thấy không thoải mái thì đừng khách khí, nhớ gọi ta.
Chân Khả Nhân hừ lạnh, buồn cười trợn mắt nhìn Phương Dật Thiên, tựa hồ còn có chút oán hận hắn chiếm tiện nghi của mình, sau đó quay đầu nắm tay Lâm Thiên Tuyết bước ra ngoài.
Ngô mụ đang thu thập bàn ăn, lúc này tại đại sảnh chỉ còn Phương Dật Thiên và Tiêu Di. Không khí lại vô cùng kì dị, Tiêu Di cố gắng không nhìn Phương Dật Thiên, còn Phương Dật Thiên lại như một con sói thấy mồi ngon nhìn nàng chằm chằm.
Phương Dật Thiên không kiêng nể thưởng thức toàn bộ thân thể thành thục gợi cảm của Tiêu Di, trong lòng lại xuất hiện dâm ý. Bộ dáng Tiêu Di lúc này vừa e thẹn vừa xinh đẹp khiến hắn vô cùng ngứa ngáy.
Khoảng nửa giờ sau Ngô mụ cũng dọn dẹp xong, Phương Dật Thiên thấy thế liền lên tiếng:
-Đúng rồi, Tiêu Di không phải có việc cần ra ngoài buổi tối sao? Trời cũng đã không còn sớm, hay để ta lái xưa đưa ngươi đi nhé!
Tiêu Di rùng mình, lại nhớ đến tin nhắn kia lập tức hiểu được ám hiệu của Phương Dật Thiên, buồn cười trả lời:
-Ngươi không nhắc ta đã quên, chờ một chút để ta lên lầu thay quần áo.
Nàng vừa nói xong liền tiếng lên lầu. Một lát sau một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, Tiêu Di lúc này mang một chiếc váy cao gợi cảm tôn lên dáng người gợi cảm thành thục.
-Ngô mụ, ta cùng Phương Dật Thiên ra ngoài có việc, một lát sau sẽ trở lại.
Tiêu Di báo một tiếng với Ngô mụ rồi theo Phương Dật Thiên ra ngoài.
Gió đêm thoáng qua, thân hình xinh đẹp của Tiêu Di ngồi ngay bên cạnh khiến tinh thần cùng thể xác Phương Dật Thiên phiêu phiêu.
-Hà hà, hôm nay trời trong mây cao, sao sáng đầy trời, khó trách Tiêu Di muốn ra ngoài ngắm sao.
Phương Dật Thiên gợi chuyện.
Tiêu Di nhìn Phương Dật Thiên làm trò, có chút buồn cười;
-Đừng làm bộ nữa, ngươi tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ đến điều gì sao?
Phương Dật Thiên giật mình cười gượng:
-Hóa ra Tiêu Di biết ta nghĩ gì, ngại quá ngại quá.
Tiêu Di đỏ mặt nhìn hắn:
-Ta thật không biết tại sao bản thân lại có mối quan hệ này với người, nhiều lúc muốn chấm dứt nhưng bản thân lại không nỡ…
-Không nghĩ được thì đừng nghĩ… Tiêu Di, thật sự ta… ta rất thích nàng.
Tiêu Di khẽ cười, quay đầu nhìn ra ngoài, khuôn mặt nàng dưới ánh trăng bỗng tực rỡ lên.
Vẫn con đường này, vẫn khối núi nhỏ kia…
Phương Dật Thiên lái đến chân núi rồi dừng xe. Xung quanh bốn phía vắng lặng, sơn cốc lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu cùng vài cơn gió nhẹ thổi qua.
Phương Dật Thiên tắt đèn xe, bên trong xe tối lại, không khí bỗng nhiên mập mờ.
-Tiêu Di có muốn ra ngoài hóng gió không?
Hắn không nghe nàng trả lời mà chỉ nghe tiếng hơi thở ngày càng dồn dập, sau đó thân thể Tiêu Di đã trườn đến trước người hắn.
Hắn còn muốn lên tiếng nhưng lập tức đã bị đôi môi mềm mại của Tiêu Di khóa chặt.
Rất nhanh trong thùng xe vang lên tiếng sột soạt của quần áo, lúc này Tiêu Di vô cùng chủ động cùng hắn đánh dã chiến!
Từng cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thanh âm lá cây xào xạc, trong xe xuân tình dạt dào, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên. Bên ngoài… gió vẫn thổi, côn trùng vẫn kêu…
Không biết trải qua bao lâu, một tiếng rên nhẹ của nam nhân cùng một âm thanh đầy thỏa mãn của nữ nhân cùng vang lên… Sau đó tất cả là một mảng yên tĩnh.
Váy cao xốc xếch, eo cùng đùi lấm tấm mồ hồ, Tiêu Di thở hổn hển, toàn thân vô lực dựa vào ngực Phương Dật Thiên, hai mắt nàng khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc thỏa mãn.
Ba!
Ánh lửa vang lên, Phương Dật Thiên vừa châm thuốc vừa nghĩ lại khung cảnh vừa qua… Cơn sảng khoái vẫn chưa tiêu tán, hắn rít hơi thuốc mà cực kì thích ý.