Phương Dật Thiên cúi người nói xong câu kia liền bước đi, trước khi đi hắn rõ ràng còn thấy Hạ Băng tức giận đến mặt trắng bệch, khẳng định là nàng thầm rủa hắn, nghĩ lại người ta là một đại mĩ nữ đang tò mò vậy mà hắn lại dừng đột ngột như vậy, Hạ Băng không giận mới là lạ.
Đối phó với nữ nhân tuyệt đối không nên thuận theo tính tình nàng, vì như vậy nữ nhân sẽ quen nam nhân khúm núm trước mặt mình, tự nhiên sẽ cường thế một chút, không thuận theo nàng có khi lại thu được hiệu quả bất ngờ.
Dọc theo ngõ nhỏ, Phương Dật Thiên đi tới phòng trọ của mình, đi qua quán lão vương, hắn biết quán này sáng bán điểm tâm, tối còn làm đồ ăn khuya, vân vân, bởi vậy thời gian sau 8h là thời điểm bận rộn.
Nhìn thấy Phương Dật Thiên tiêu sái đi tới, lão Vương xoa xoa trán, cười nói:
-Tiểu Phương, thoạt nhìn hôm nay khí sắc rất tốt, ngày đầu đi làm tốt chứ?
-Cáp, nói sao đây, đại khái là có biến cố bất ngờ, loanh quanh, không khéo lần sau gặp lại có thể trả cho lão tiền nợ cơm.
Phương Dật Thiên cười nói.
-Cố làm tốt đi tiểu Phương, cậu còn trẻ, đúng rồi, có ăn cơm ở đây không?
-Không cần, không cần, tôi về trước tắm một cái, lão cứ làm việc của lão đi.
Phương Dật Thiên vẫy tay liền hướng phòng mình đi tới.
Như bình thường hắn mở phòng, đẩy cửa vào bật đèn lên thấy một đống hỗn độn trong phòng, không nhịn được nhíu mày nói:
- Sao lại bừa bộn như ổ chó thế này? Ách, khi có thời gian phải thu dọn một chút mới được.
Khi lên kế hoạch, hắn đã nói câu này không dưới ba mươi lần, vẫn không biết khi nào mới thực hiện.
Làm bảo an tuy không vất vả gì, nhưng đi dưới trời nắng như vậy, trên người sẽ toát ra nhiều mồ hôi, hơn nữa còn chiến đấu một trận kịch liệt trên lôi đài, có thể nói là người đầy xú khí, nhớ tới ước hẹn buổi tối nếu không tắm sạch sẽ, có khi làm cho mĩ nữ chạy gấp.
Hai ba lần hít thở, hắn đã đem quần áo trên người lột sạch, đi vào phòng tắm mở vòi, tùy ý để nước phun lên người, rất khoan khoái, rửa sạch cái nắng nóng cả ngày hôm nay.
Đột nhiên, đang tắm hắn nghe thấy hình như có tiếng gõ cửa, nhíu mày, hắn đóng vòi hoa sen, sau đó hé cánh cửa phòng tắm ra, quả thật, một tiếng gõ của rất nhỏ truyền tới
-Ai vậy?
Hắn hô to.
-Phương ca ca, Phương ca ca có bên trong không?
Ngoài ý muốn một giọng non nớt trong veo của tiểu hài tử truyền tới.
"A, là.... Thi Thi? Nàng tới làm gì?" Phương Dật Thiên mộ trận buồn bực cùng tò mò, trong lòng cũng đoán được người ngoài cửa là nữ nhi của vị thiếu phụ mĩ mạo Liễu Ngọc - Liễu Thi Thi.
-Có, sao vậy? Phương ca ca đang tắm rửa, em chờ một chút được không?
Phương Dật Thiên lại lớn tiếng nói.
-A, Phương ca ca ở nhà, vâng, Thi Thi sẽ chờ.
Thanh âm non nớt ngọt ngào của Liễu Thi Thi lại truyền tới.
Bởi vì bên ngoài có Liễu Thi Thi một tiểu la lỵ thanh thuần đáng yêu đang chờ, nên Phương Dật Thiên nhanh chóng xát xà bông toàn thân kì cọ, sau đó tẩy qua nước lạnh một chút, rồi lau khô người, mặc quần áo đi ra ngoài.
Liễu Thi Thi đứng ngoài cửa, trên người mặc một bộ váy đỏ, nổi bật lên làn da non mềm trắng nõn kia, nhìn qua thật giống như một tiểu thiên sứ.
Thấy Phương Dật Thiên mở cửa khuôn mặt nhỏ đáng yêu tươi cười, lộ ra hai má lún đồng tiền, ríu rít nói:
-Phương ca ca, anh tắm xong rồi?
-Uhm.
Phương Dật Thiên ngồi xuống, theo thói quen tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói:
-Tìm Phương ca ca có phải muốn ăn kẹo hay không?
-Không phải.
Liễu Thi Thi tinh nghịch cười nói.
-Vậy có chuyện gì đây?
Phương Dật Thiên vẫn chẳng vội cười nói.
-Phương ca ca, theo em, đi sang nhà em, lúc đấy sẽ biết a.
Liễu Thi Thi nói xong liền vươn tay nhỏ bé kéo tay Phương Dật Thiên đi về phía nhà mình.
Nhưng Phương Dật Thiên một người lớn như vậy, nàng sao có thể lôi kéo?
Nàng phát giác Phương Dật Thiên không chút nhúc nhích, có chút ngây ngốc quay người lại khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tức giận, nhìn Phương Dật Thiên chu miệng lên.
-Được rồi, vậy Phương ca ca đi theo em một chuyến, chờ chút anh khóa cửa.
Phương Dật Thiên cười nói.
Phương Dật Thiên nói xong lấy chìa khóa, khóa cửa lại, tùy ý để Liễu Thi Thi kéo tay về nhà nàng.
-Mụ mụ, mụ mụ, con đem Phương ca ca đến rồi.
Liễu Thi Thi kéo Phương Dật Thiên vào phòng khách nhìn không được cao hứng gọi to.
-Phải không, Thi Thi giỏi lắm!
Một thanh âm mềm mại kiều mị vang lên, Liễu Ngọc bước ra khỏi bếp, trên thân đeo một cái tạp dề, nhìn thấy Phương Dật Thiên mặt ngọc lộ ra một nụ cười mê người, nói:
-Phương Dật Thiên em đến rồi, ha ha, ngồi đi, đợi chị một chút đồ ăn sắp xong rồi.
Phương Dật Thiên lúc này mới chú ý trên bàn bày ra một bữa ăn thịnh soạn, không khỏi kinh ngạc nói:
-Ngọc tỷ, đây là ý gì?
-A, chị hôm nay làm món ăn, mời em một bữa cơm.
Liễu Ngọc nhẹ nhàng cười, một cỗ ôn nhu thành thục của thiếu phụ dào dạt theo ra, vô cùng động lòng người.
-Ăn, ăn cơm?
Phương Dật Thiên kinh ngạc, nói thế nào hắn cũng là đàn ông độc thân, mà Liễu Ngọc lại là một thiếu phụ đã li dị, cử chỉ này có vẻ không thích hợp a, nếu cho ngoại nhân thấy khẳng định sẽ đồn đãi lung tung, nói nàng có hành vi không đúng mực gì gì đó.
Liêu Ngọc cũng cảm giác hành động của mình có chút đường đột, liền cười, nói:
-Kỳ thật hôm nay là sinh nhật Thi Thi, chị mua nhiều thức ăn chúc mừng một chút, nhưng hai người chúng ta ăn ít, lần trước lại nhờ em giúp đưa Thi Thi đến bệnh viện, vì vậy chị mời em ăn một bữa cơm, cùng chúc mừng sinh nhật Thi Thi...... Đương nhiên, nếu em bận không có thời gian... vậy thì thôi, hi hi.......
-Thi Thi, hôm nay sinh nhật em?
Phương Dật Thiên nghe vậy kinh ngạc hỏi Thi Thi.
-Vâng, đúng vậy, hôm nay Thi Thi lên một tuổi, là bảy tuổi rồi.
Thi Thi mỉm cười ngọt ngào nói.
-Ha ha, đứa nhỏ này.....
Liễu Ngọc nhìn về phía Thi Thi mang theo ánh mắt đầy từ ái, sau lại chuyển về hướng Phương Dật Thiên, hỏi:
-Vậy em, có bận gì không?
-Em, em...
Phương Dật Thiên không nghĩ là hôm nay sinh nhật Thi Thi, Liễu Ngọc lại thịnh tình như vậy sao có thể cự tuyệt, nhưng hẹn ước đêm nay? Quên đi, ở đây trước rồi đi hẹn ước sau!
Hạ quyết tâm Phương Dật Thiên cười nói:
-Có rảnh, sao lại không. Vẫn nghe Thi Thi nói mụ mụ nàng làm đồ ăn rất ngon, xem ra đêm nay có phúc nếm thử rồi.
Liễu Ngọc nghe vậy liền hiểu ý, cười nói:
-Vậy ngồi xuống đi, chị hâm nóng chút đồ ăn là được. Thi Thi, lấy nước cho Phương ca ca, ngoan nhá.
-Vâng, con biết rồi, mụ mụ.
Liễu Thi Thi trả lời xong, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Phương Dật Thiên nhìn cảnh hai mẹ con hạnh phúc như vậy, một địa phương nào đó trong lòng chợt run lên một chút.