Phương Dật Thiên lái xe trở về trang viện Mân Côi. Cùng Chân Khả Nhân mấy lần triền miên, thể xác và tinh thần hắn có chút mệt mỏi, chẳng qua cũng kích thích cực kỳ. Sau cùng Chân Khả Nhân giống như một con sơn dương bị thuần phục nằm trên giường, cả người nàng ngay cả một chút cũng không muốn đông, lúc Phương Dật Thiên đi hôn nhẹ lên trán nàng, bảo nàng nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không cần đưa mình đi ra ngoài.
Mà hắn sau khi ra khỏi cửa nhà Chân Khả Nhân cũng tiện thể đóng cửa lại, lái xe chạy về biệt thự Lâm gia.
Trải qua nhiều lần khai khẩn, trên người Chân Khả Nhân đã xuất hiện một tia thành thục của nữ nhân, da thịt cũng mềm nhẵn hẳn lên, chẳng qua càng phải nói chính là khê cốc u lâm của nàng vẫn như cũ,chặt chẽ như vậy, gây cho hắn cảm giác tuyệt với khó có thể nói thành lời.
Phương Dật Thiên cũng nhìn ra được, trải qua chuyện hôm nay, mỹ nữ lãnh ngạo này cuối cùng cũng bị hắn chinh phục.
Mỹ nữ này tuy nói bề ngòai lãnh ngạo, chẳng qua nếu có thể làm tan tầng băng sơn bên ngoài kia sẽ phát giác nàng thật đúng là một tiểu mỹ nhân ôn nhu, khiến cho người khác thương yêu, đặc biệt là ở trên giường. Trong đầu đang suy nghĩ về cảnh kiều diễm bất tri bất giác hắn đã đến trang viên Mân Côi, đi vào biệt thự của Lâm gia.
Sau khi Phương Dật Thiên dừng xe đi vào thì phát giác trong đại sảnh không có người nào, chắc là Ngô mụ ra ngoài mua đồ ăn, mà Tiêu di mấy ngày gần đây bận việc hội triễn lãm mỹ phẩm và trang phục nên đã sớm ra ngoài, còn Lâm Thiên Tuyết phỏng chừng còn đang nghỉ ngơi ở trên lầu.
Phương Dật Thiên ngồi trên ghế sô pha, vừa mới cho nước nóng vào ấm trà liền nghe tiếng bước chân trên cầu thang vọng xuống, hắn nhìn lên thì thấy Lâm Thiên Tuyết chậm rãi đi xuống, vẫn như cũ là y phục mặc ở nhà làm nổi bật lên dáng người cùng những đường cong của nàng, có khác chính là trên khuôn mặt bạch ngọc không chút tỳ vết của nàng có thêm một tia tái nhợt, tựa hồ có điểm không thoải mái.
-Tiểu Tuyết, cô xuống rồi à, nếu thân thể không thoải mái thì nghỉ ngơi nhiều một chút.
Phương Dật Thiên nói.
-Ta nghe tiếng xe nên xuống xem thử. Ngươi làm gì lâu thế? Đã ba giờ rồi, từ đây sang chỗ Khả Nhân chỉ mất khoảng một giờ!
Lâm Thiên Tuyết không nhịn được hỏi.
-À, trên đường gặp được mấy bằng hữu, chính là mấy người tối hôm qua, sau dó cùng bọn họ tới quán trà ngồi đàm đạo một hồi.
Phương Dật Thiên mặt không đỏ, tim không loạn nói, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, muốn gạt một mỹ nữ thanh thuần như Lâm Thiên Tuyết đối với hắn quả thực là dễ như trở bàn tay.
Lâm Thiên Tuyết a lên một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa, sau đó nàng nhìn Phương Dật Thiên, đôi mắt lưu chuyển, nhẹ giọng:
-Chuyện tối hôm qua cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta lúc này chắc vẫn chưa thể trở về.
-Cô đã cảm ơn ta nhiều lần, nếu còn cảm ơn thì có vẻ như không hề có thành ý rồi! Không cần khách khí như vậy, công việc của ta là bảo vệ cô, nói như thế nào ta cũng không thế lấy không tiền lương của cha cô!
Phương Dật Thiên cười nhàn nhạt nói.
Lâm Thiên Tuyết len lén liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, âm thầm thở dài, anh chẳng màn tính mạng đến cứu em, chẳng lẽ chỉ là vì công việc sao, vẻn vẹn chỉ là vì vài đồng tiền lương kia thôi sao?
-Đúng rồi, cơ hôm nay làm sao vậy? Nhìn sắc mặt của cô có vẻ không thoải mái, bị cảm à?
Phương Dật Thiên hỏi.
-Không, không có gì.
Lâm Thiên Tuyết sắc mặt có chút đỏ lên, vội vàng nói.
-Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ?
Lâm Thiên Tuyết tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, vội vàng hỏi.
-Ba giờ rưỡi, có việc gì không?
Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ.
-Ba giờ rưỡi? Không được, ta còn phải đi sân bay một chuyến, em họ của ta hôm nay tới đây, bốn giờ là tới nơi, ta phải đi đón nó.
Lâm Thiên Tuyết vội vàng đứng lên, nhưng không ngờ sau khi đứng lên một lúc thì trên mặt nàng có chút khần trương, ôm bụng, sắc mặt hiện lên sự đau đớn.
-Tiểu Tuyết, cô làm sao vậy?
Phương Dật Thiên thấy thế vội vàng đứng lên, đi đến bên người nàng đỡ lấy.
-Không, không có gì, chỉ là bụng có chút đau, không có việc gì.
Lâm Thiên Tuyết nói.
Bụng đau? Phương Dật Thiên ngẩn ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Thiên Tuyết, hắn ngày tức khắc giật mình, nhịn không được thốt lên:
-Cô, cái kia của cô đến à?
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy thì sắc mặt đỏ lên, hờn dỗi liếc Phương Dật Thiên, không nói một lời nào.
-Cái kia đã đến thì nên nghỉ ngơi cho tốt, trước hết ngồi xuống uống chén nước ấm.
Phương Dật Thiên nói xong kéo Lâm Thiên Tuyết đến ghế sô pha ngồi xuống, rót chén nước ấm cho nàng.
Kỳ thật tối hôm qua Lâm Thiên Tuyết đã mơ hồ cảm giác được chu kỳ kinh nguyệt của mình sắp đến, quá thật, khi được Phương Dật Thiên cứu về đến nhà liền đến ngay, hơn nữa còn trải qua việc bị bắt cóc làm cho tâm tình nàng khùng hoảng, ngày hôm nay bụng mới xuất hiện đau đớn, đau hơn làn trước rất nhiều, cả người mới không thoải mái như thế.
-Không, không có gì đâu, ta tự lo cho mình được.
Lâm Thiên Tuyết bị Phương Dật Thiên nói toạc ra tâm tư, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nói.
Phương Dật Thiên tức cười nhìn nàng:
-Cô xem đã đau như vậy còn mạnh miệng. Đúng rồi, trong nhà có hồng đường, ta đi pha một chén hồng dường cho cô uống, sau đó ta sẽ giúp cô xoa bụng, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chẳng biết như thế nào, khi nghe lời nói thân thiết của Phương Dật Thiên, trong nội tâm nàng nổi lên một tia ấm áp, nhưng chẳng lẽ nàng lại không biết xấu hổ nhờ Phương Dật Thiên giúp xoa bụng?
-Không có việc gì, cũng không phải là rất đau, ta còn phải đi tới sân bay đón em họ nữa.
Lâm Thiên Tuyết vội vàng nói.
-Cô đã như vậy, còn muốn đi đâu? Ở nhà nghỉ ngơi cho ta, còn em họ của cô, ta sẽ đi đón!
Phương Dật Thiên nói.
-Ngươi đi? Nhưng ngươi không biết nó, làm thế nào mà nhận ra nó được?
Lâm Thiên Tuyết buồn cười, nói.
-Chuyện này thì đơn giản, bây giờ là thời đại nào rồi? Cô nói cho ta biết tên của nó, cả phương thức liên lạc nữa, ta sẽ ra sân bay làm một cái biển hiệu, viết tên của nó lên, khẳng định là sẽ đón được nó trở về, thân thể cô bây giờ không thoải mái, tốt nhất là nên ở nhà nghỉ ngơi!
Lâm Thiên Tuyết bĩu môi, đang muốn nói gì đó, nhưng Phương Dật Thiên đã cắt ngang:
-Không nghe lời ta sẽ đánh mông cô!
-Cái gì? Làm gì có ai vô lý như ngươi?
Lâm Thiên Tuyết mặt đỏ lên, tức giận nói.
-Cha cô từng nói, nếu cô mà không nghe lời ta, ta có thể giáo huấn cô, dù sao thì việc này cô phải nghe lời ta, nếu không ta sẽ ra tay.
Khuôn mặt Phương Dật Thiên vô cùng nghiêm túc.
Lâm Thiên Tuyết buồn cười, tức giận liếc mắt nhìn hắn, nghĩ tới việc Phương Dật Thiên cưỡng bức đánh vào mông mình, lòng của nàng lại nhảy dựng lên, hai gò má trở nên nóng bỏng, đỏ như hoa đào, thiên kiều bá mị, cực kỳ mê người.
Chẳng qua trong bụng lại truyền đến cảm giác đau đớn làm nàng cực kỳ không thoải mái, nếu lái xe ra ngoài chỉ sợ thật sự không được nên đành miễn cường:
-Thôi vậy, ngươi đi đón nó giúp ta. Nó tên là Lâm Quả Nhi, số di động của nó ta sẽ gửi vào điện thoại sau, khi nó xuống sân bay nó sẽ tự gọi ngươi!
-Ok! Nghỉ ngơi cho tốt, cứ yên tâm, ta sẽ đón em họ cô bình yên trở về!
Phương Dật Thiên nói.
-Làm phiền ngươi vậy!
Lâm Thiên Tuyết nhẹ giọng.
Phương Dật Thiên buồn cười:
-Sao lại khách khí như thế, thật muốn đánh vào mông cô quá. Ta cũng có phải làm việc không công đâu mà cám ơn. Cô lên phòng nghỉ ngơi cho tốt đi.
Phương Dật Thiên nói xong liền đúng lên đi ra bên ngoài.
Lâm Thiên Tuyết nhìn vào bong dáng của Phương Dật Thiên, trong long có chút ấm áp, sau đó không kìm được khẽ mỉm cười, khuôn mặt nàng tựa như một đóa bách hợp nở rộ, thuần khiết và xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần!