Phương Dật Thiên có thể cảm nhận được lòng oán hận của Lâm Thiên Tuyết, Đại tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng tức giận luôn không thể giấu được, cái gọi là hỉ nộ đều hiện ra mặt đúng là để dùng cho vị Đại tiểu thư này.
Phương Dật Thiên cũng có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Thiên Tuyết, nếu là hắn, cũng sẽ giận dữ như nàng, thậm chí còn... thù địch.
Người ta tuy không phải mĩ nữ khuynh quốc, nhưng tuyệt đối là khuynh thành mĩ nữ lái xe đến trước tòa nhà Hoa Thiên dừng một chút thì có sao, huống hồ cha nàng còn là chủ tịch của Hoa Thiên.
Nếu là người khác thấy cũng coi như không, không hỏi đến, càng không nói đến quản, mà Phương Dật Thiên cố tình ăn no dửng mỡ, chạy tới đánh rắm cản xe Lâm Thiên Tuyết, còn lưu manh bắt lấy mắt cá chân nàng, càng quá đáng hơn là lại nhân cơ hội từ trên cao nhìn thấy được xuân sắc trước ngực của đại mĩ nữ.
Đổi lại là nữ nhân khác vừa nhìn thấy mặt có khi đã xxoo mắng to, thật khó cho vị Đại tiểu thư này lại phải kìm nén cơn giận dữ, như vậy đã coi là khoan dung với Phương Dật Thiên rồi, bởi vậy Lâm Thiên Tuyết thở hổn hển, hắn ngược lại còn cảm thấy nàng hiện tại cực kì đáng yêu.
Phương Dật Thiên nhấp một ngụm trà, thông cổ họng, nói:
- Lâm tiểu thư, hôm qua tôi đã đạt thành giao ước với Lâm chủ tịch, sau này sẽ làm vệ sĩ cho cô, đến khi Lâm chủ tịch xuất ngoại trở về. Kỳ thật thời đại hòa bình, Đại tiểu thư như cô cũng không gặp nguy hiểm gì, bất quá Lâm chủ tịch đã cố ý mời cho cô một vệ sĩ, nói lên ông ấy thực sự quan tâm cô, cũng rất chăm chút cho cô. Tạm thời chưa nói năng lực của tôi thế nào, nhưng hành động của Lâm chủ tịch cũng vì yêu con gái, là sự quan tâm của người cha dành cho cô, chẳng lẽ Lâm tiểu thư không muốn tiếp nhận sự quan tâm này của cha cô sao?
- Ta, ta.....
Lâm Thiên Tuyết nhất thời giật mình, trước lời nói của Phương Dật Thiên, nàng rơi vào tiến thoái lưỡng nan, không biết trả lời ra sao.
Nếu phủ nhận vậy là từ chối sự quan tâm của ba ba cho mình, nếu đồng ý.... chẳng phải là khiến tên hỗn đản này làm vệ sĩ cho mình sao?
- Tiểu Phương, về sau gọi ta một tiếng bác đi, đừng có kêu chủ tịch mãi thế.
Lâm Chính Dương cười ha hả, nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết nói:
- Tiểu Tuyết, cứ vậy đi, đêm nay cha sẽ xuất ngoại, hôm nay Tiểu Phương sẽ là vệ sĩ cho con, để bảo vệ con hắn sẽ ở cùng trong biệt thự--- dù sao phòng trống còn nhiều mà.
-Cái gìiii? Hắn--- Hắn còn muốn ở cùng con?
Lâm Thiên Tuyết như bị sét đánh nàng tai, miễn cưỡng chấp nhận Phương Dật Thiên làm vệ sĩ còn chưa nói, ai bảo ba ba nói nếu không đồng ý sẽ hủy bỏ kế hoạch du lịch chứ, nhưng mà--- tên khốn này còn muốn ở lại trong biệt thự, nàng sao có thể chấp nhận?
- Ách, Lâm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi ở biệt thự không có nghĩa là muốn ở cùng cô, tôi là người thuần khiết, không tùy tiện ở cùng người khác một phòng, điểm này cô phải hiểu rõ.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói.
- Ngươi.......
Lâm Thiên Tuyết há miệng hớp một ngụm khí lớn, trong lòng vô cùng tức giận, tên khốn này chả lẽ còn nghĩ ở cùng phòng với mình? Thật sự---- Ghê tởm!
- Được rồi, cứ vậy đi, Tiểu Tuyết, chuyện trước kia đã là quá khứ, cha tin tiếp xúc nhiều con sẽ biết Phương Dật Thiên là một thanh niên rất có nguyên tắc.
Lâm Chính Dương nói.
- Đúng vậy, Lâm tiểu thư, thời tiểu học là thường xuyên được nhận giấy khen, cũng không phải lưu manh như cô nghĩ đâu.
Phương Dật Thiên nhân cơ hội tẩy rửa hình tượng của mình trong lòng Lâm Thiên Tuyết.
- Ba ba, con không đồng ý cho hắn ở đây, hắn là nam nhân, con không yên tâm.
Lâm Thiên Tuyết lập tức phản đối.
- Tiểu Tuyết, con---
Lâm Chính Dương cao giọng, đang chuẩn bị quát to, lúc này Phương Dật Thiên tiếp lời nói:
- Lâm chủ..... Bác Lâm, nếu Lâm tiểu thư không muốn vậy bất tất miễn cưỡng. Kỳ thật cháu không ở biệt thự cũng không sao, chỉ cần ngày ngày hộ tống Lâm tiểu thư an toàn đến buổi tối nàng về biệt thự nghỉ ngơi là được, sau đó cháu sẽ về nhà, không sao cả.
Lâm Thiên Tuyết hơi sửng sốt, nàng vốn nghĩ Phương Dật Thiên sẽ mặt dày mày dạn yêu cầu ba ba ở lại cùng biệt thự với mình, nghe thấy Phương Dật Thiên nói vậy nàng liếc hắn một cái, nói:
- Như vậy là tốt nhất, ba ba, chỉ cần hắn không ở đây con miễn cưỡng chấp nhận.
- Cái này....
Lâm Chính Dương nhìn về phía Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên cười cười, nói:
- Bác Lâm, cự vậy đi, không sao đâu. Buổi sáng 8h--- à, buổi sáng Lâm tiểu thư mấy giờ rời giường? Tóm lai tôi sẽ đến trước khi Lâm tiểu thư rời giường, cho đến tối khi Lâm tiểu thư nghỉ ngơi ở biệt thự, vậy không vấn đề chứ?
- Ba ba, như vậy đi, nếu không con không đáp ứng cho hắn làm vệ sĩ.
Lâm Thiên Tuyết hừ một tiếng nói.
- Vậy... được rồi, Tiểu Tuyết trong khi Phương Dật Thiên làm vệ sĩ cho con, con không được làm bậy, đừng có bày ra cái tính Đại tiểu thư, thời điểm quan trọng phải nghe lời Phương Dật Thiên nói, hiểu chưa?
Lâm Chính Dương nói.
Lâm Thiên Tuyết bĩu môi, đang muốn nói cái gì lại nhịn xuống, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái.
- Tiểu Phương, cháu phải đi lại thường xuyên, ta sẽ cấp cho cháu một chiếc xe vừa lúc trong gara còn một chiếc Mercedes-Benz chưa dùng đến, cháu cứ dùng tạm trước đi, được chứ?
Lâm Chính Dương nói.
"Mercedes-Benz, không tồi."Phương Dật Thiên thầm nghĩ liền gật đầu:
- Vâng, được ạ.
- Quyết định vậy đi, trong biệt thự cũng không có nhiều người, chỉ có Ngô mụ, vừa dắt cháu vào. Còn một bảo mẫu hiện đang nghỉ phép. Còn lại là Tiểu Tuyết.
Lâm Chính Dương nói tiếp:
- Tiểu Tuyết, lại nữa lấy chìa khóa xe đưa cho Tiểu Phương. Cha phải đến công ty, sau đó đến thẳng sân bay, không quay lại nữa. Trong khoảng thời gian này con cần nghe lời, không nên nghịch ngợm, biết chưa?
- Con biết rồi, thật là, cha đã nói mấy lần rồi đó.
Lâm Thiên Tuyết tức giận nói.
Lâm Chính Dương nghe vậy liền đứng dậy, nói:
- Vậy ta đến công ty, Tiểu Phương, làm phiền cháu.
- Không phiền, đây là việc cháu phải làm.
Phương Dật Thiên đứng dậy chào.
Lâm Chính Dương vui ve, vỗ vỗ bả vai Phương Dật Thiên, đi tới cửa lại nhớ đến cái gì, quay đầu nói:
- Tiểu Tuyết, đêm nay con muốn đi party với bạn? Lúc đó Tiểu Phương sẽ đi với con.
- Cái gì--- hắn--- cũng đi?
Lâm Thiên Tuyết ngẩn ra.
- Không sai, về sau khi con ra ngoài đều có Tiểu Phương đi cùng, đây là mệnh lệnh.
Ngồi trên sô pha Lâm Thiên Tuyết bắt đầu núi lửa phun trào.