Sáng sớm sau khi ngủ dậy dung nhan Tử Huyên như tỏa sáng, ăn cơm no xong nàng đã nghĩ tìm đại kế để có thể ly khai khỏi Đinh phủ, phải như thế nào mới có thể làm cho người Đinh gia chán ghét nàng không thể không đem nàng bỏ rơi đâu? Ân, muốn để cho bọn họ không để ý mặt mũi có thể thượng tấu hoàng thượng hưu thê, đó cũng không phải chỉ đi dọa người là được, nàng nâng má dần dần nghĩ đến nhập thần.

"Cô nương, có người trong cung đến." Lưu Ly từ ngoài tiến vào: "Mau, chuẩn bị đi tiếp chỉ, ngài phải ăn mặc trang điểm lại." Kéo Tử Huyên để nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, Trân Châu dẫn mấy nha hoàn tiến vào, lại là chải đầu lại là mặc quần áo rối ren một phen mới chuẩn bị cho tốt.

Tử Huyên chỉ cảm thấy đầu cũng nặng, quần áo quá lớn không có thuận tiện, thế nhưng không đợi nàng mở miệng oán giận bên kia đã có người đến thúc: "Mau, mau, người truyền chỉ sắp vào cửa." Nàng chỉ có thể ai thán đây là xã hội cũ, bất đắc dĩ đi theo mọi người đến phía trước đón chỉ.

Đến là ý chỉ của hoàng hậu, chính là muốn Đinh thái phu nhân tiến cung; đồng thời đến thái giám đến hạ chỉ còn nói hoàng đế có khẩu dụ, đồng thời muốn Đinh hầu gia lập tức đi gặp ngài: nghe xong không có chuyện gì của chính mình Tử Huyên chụp vỗ mông đang định trở về phòng để nghĩ tiếp đại kế của mình, lại bị người ngăn lại.

Phương Phỉ nhìn nàng: "Ngươi bây giờ cao hứng, giả chết dọa người thì cũng thôi đi, hiện tại chuyện ngươi thắt cổ tìm chết đã truyền đến trong cung, hầu gia cùng thái phu nhân đều phải..."

"Chuyện kia đâu có gì liên quan đến ta? Không phải là các ngươi gieo gió gặt bão sao?" Tử Huyên tay không khách khí đẩy Phương Phỉ ra: "Tránh ra, chó tốt không cản đường." Hoàng thượng trực tiếp hỏi tội làm cho nàng cùng Đinh đại hầu gia từ đó thành người lạ - đúng, nàng hiện tại đang cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

Nàng dùng lực cũng không lớn, có thể là tình cờ cũng có thể là thân thể Phương Phỉ gặp gió thổi cũng sẽ bay, đương nhiên còn có thể chính là Phương Phỉ cố ý, chỉ là muốn dùng một ít lực đem Phương Phỉ đẩy ra, thế nhưng lại có thể đem thân thể nhị phu nhân Đinh gia đẩy ngã lăn trên mặt đất.

Đinh thái phu nhân quay đầu lại: "Ngươi, tự giải quyết cho tốt!" Nàng hiện tại không có tâm tình để ý tới Tử Huyên, lần này tiến cung thật làm cho người ta không biết có chuyện gì xảy ra; ngày đó nàng cho rằng Chu Tử Huyên thật sự đã chết, đại phu cũng đã nói nàng đã chết thật, ai biết người lại sống lại đâu? Nàng gấp gáp muốn Phương Phỉ truyền tin vào trong cung, nhưng sau đó nàng đưa tin Tử Huyên chưa chết lại cho quý phi có chút hơi muộn.

Nguyên bản ngày hôm qua trong cung không có tin tức nàng còn tưởng rằng hoàng gia lần này tính toán nhắm một mắt mở một mắt, không nghĩ cho tới hôm nay sẽ nhận được ý chỉ của hoàng hậu: tai họa a. Nghĩ tới đây nàng lại nhịn không được trừng Chu Tử Huyên: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta lần này tiến cung hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ngươi?"

"Vô phương, các ngươi đi nhưng là nghe ta nói trước đã, nếu như có thể làm cho hoàng thượng và hoàng hậu khai ân cho phép ta và hầu gia hòa ly, ta đại khái có thể coi như chuyện trước kia chưa từng phát sinh, từ nay về sau các ngươi đi đường quan lớn của các ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, nước giếng không phạm nước sông nga." Nàng chau chau mày nhìn về phía Đinh hầu gia: "Ngươi cần phải dụng tâm một chút, ta chờ các ngươi mang tin tức tốt- hòa ly- về."

Nói xong nàng khoát khoát tay cũng không để ý Phương Phỉ đang té trên mặt đất, cùng với bộ mặt đã biến xanh của Đinh đại hầu gia, nàng vịn tay Lưu Ly rời đi; yêu ai ai bái, dù sao hiện tại hoàng gia gọi người cũng không phải nàng, nàng mới không muốn suy nghĩ nhiều.

Đinh hầu gia từ đầu chí cuối không nói gì, nhìn bóng lưng Chu Tử Huyên, cho người nâng Phương Phỉ dậy, đi đến ôn nhu nói: "Về phòng trước, hẳn là không có đại sự gì, ta cùng mẫu thân sẽ rất mau trở lại." Hắn nói xong cũng xoay người phân phó người chuẩn bị ngựa xe, cùng Đinh thái phu nhân vội vã tiến cung.

Tử Huyên trở lại trong phòng vừa mới ngồi xuống liền nghe đến Trân Châu ở ngoài cửa lớn tiếng nói: "Xin thỉnh an nhị phu nhân, trận gió nào lại thổi ngài tới đây nhanh như vậy."

Phương Phỉ không có đáp lại lời Trân Châu nói, không cần nha hoàn vào thông báo, chính mình đi nhanh vào trong phòng: "Tỷ tỷ đi thật nhanh làm cho muội muội đuổi theo không kịp." Nàng nói xong ngồi xuống lau mồ hôi, nhìn Tử Huyên cười đến có chút rét run, rõ ràng là muốn tính đến chuyện ngày hôm qua bị dọa sợ.

Tử Huyên cố ý lộ ra răng cười: "Thế nào, hôm nay không sợ ?"

Phương Phỉ cười lạnh mấy tiếng: "Về điểm này ngươi cho là chút trò vặt đó có thể diễn lại bao nhiêu lần, chỉ bằng cách dọa người mà ngươi muốn ở trong phủ hô phong hoán vũ sao? Ta nói tỷ tỷ, ngươi cũng nên học thông minh một chút có được hay không?" Nàng chẳng đáng là cực kỳ minh bạch, rất chướng mắt Tử Huyên chỉ biết dùng thủ đoạn dọa người, lại hoàn toàn đã quên chuyện nàng cơ hồ bị hù chết: "Hôm nay ta tới là để hỏi tỷ tỷ lúc nào rời đến Trúc viện đi."

Tử Huyên nhíu mày: "Ta chỗ nào cũng không đi, ở trong này cũng rất tốt." Cái trúc viện kia là nơi nào, vì sao hôm nay Phương Phỉ tới cửa đối với chính mình mà ra oai đâu? Nàng nhìn hướng Lưu Ly lại phát hiện nha đầu kia trên mặt tràn đầy giận dữ, liền biết kia không phải là cái địa phương gì tốt lúc này bỏ thêm một câu: "Ngươi nghĩ rời đi là có thể xin cứ tự nhiên."

Phương Phỉ đứng lên: "Chỉ sợ không phải do tỷ tỷ quyết, hôm nay liền chuyển qua đi, Trúc viện sớm đã thu xếp xong, sau này là chỗ tỷ tỷ thanh tu, chúng ta sẽ không đi lung tung quấy rầy tỷ tỷ ." Nói xong nàng lãnh hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng một lần tìm chết, một lần giả quỷ là có thể làm cho hầu gia đối với ngươi kính trọng vài phần, chỉ bằng những gì hai ngày này ngươi gây nên cũng đủ để cho ngươi ngây ngốc cả đời trong Trúc viện không có đường ra rồi."

Tử Huyên nghe được mắt trừng lớn, thế nhưng nàng vẫn không nói gì Phương Phỉ lại bổ sung thêm một câu: "Nhất là sau khi hầu gia cùng thái phu nhân tiến cung trở về, ta tin rằng hầu phủ trên dưới lại cũng không người nào nguyện ý nhìn thấy ngươi." Nhìn thấy thần sắc căm giận trên mặt Tử Huyên nàng tự đắc cười: "Ngươi cũng là nhất phẩm cáo mệnh, yên tâm đi, không người nào dám bắt ngươi phải chết đói, Đinh gia chúng ta tự nhiên vẫn là trà ngon thức ăn ngon cung cấp cho ngươi."

"Ví dụ như cá a, tôm a, cho dù là bảo sí bong bóng cá (không hiểu cái này là cái gì nên mình để luôn vậy) cũng có thể làm cho tỷ tỷ ăn mấy lần trước, tuyệt đối sẽ không chỉ toàn có cơm rau dưa đưa cho ngươi." Nàng nói xong liền vừa hướng ra phía cửa bước ra ngoài vừa nói: "Miễn cho ngươi lại đến chỗ thái hậu, hoàng hậu khóc lóc kể lể Đinh gia chúng ta đối với ngươi không tốt."

Lưu Ly nhịn không được lớn tiếng nói: "Nhị phu nhân, ngươi biết rõ cô nương chúng ta là không ăn cá tôm, chúng ta cô nương thích ăn..."

"Không thích? Cho cô nương ngươi đi về phía hoàng hậu nương nương nói đi, nàng không thích Đinh gia chúng ta chu cấp nuôi dưỡng." Phương Phỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Ly: "Đến lúc đó xem hoàng hậu nương nương muốn chủ tử nhà các ngươi như thế nào."

Tử Huyên mở miệng chỉ nói: "Ta sẽ không chuyển." Không cần nhiều lời, tâm ý của hắn chỉ cần câu nói đầu tiên có thể cho thấy là đủ.

Phương Phỉ nghe vậy nhìn nàng nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ nói: "Nhưng, Đinh gia là do ta làm chủ nhà, ngươi nói không đi liền tùy vào ngươi sao, làm chủ trong phủ là ta không phải ngươi. Cho ngươi thời gian ba ngày, nếu như không chuyển liền chớ có trách ta." Nói xong nàng ngẩng đầu lên đi thẳng.

Tử Huyên ngồi xuống: "Trúc viện là nơi nào?"

"Là viện lớn nhất phủ, thế nhưng lại ở tận cùng bên trong phủ, không giống với mấy viện phía trước này, trúc viện ở bên kia vườn." Lưu Ly tức giận đến phình : "Nhị phu nhân nói cái kia chính là để cô nương ngài không còn gặp lại hầu gia được nữa."

Không gặp Đinh hầu gia nữa cũng không phải là chuyện gì lớn, Tử Huyên cũng không có đem việc chuyển chỗ ở cảm thấy nặng nề nữa: "Không nên gọi nàng nhị phu nhân, nàng chỉ là cái di nương mà thôi, các ngươi cứng rắn cất nhắc nàng mới để cho nàng không biết trời cao đất rộng." Nàng để ý nhất chính là Phương Phỉ trong lời nói có ý định giam lỏng nàng – đây là ý tứ của người Đinh gia sao, vẫn là ý tứ của chính Phương Phỉ đi?

Ngày hôm qua còn muốn xuất phủ, hôm nay lại bị người giam lỏng, thực sự cuộc sống này không có cách nào qua.