Tử Huyên nói không khách khí chính là thật không khách khí, đối với người không hiểu rõ nàng thì nhất định chịu thiệt, ví dụ như Phương Phỉ.

Phương Phỉ hiểu về Tử Huyên trước kia chứ không phải hiện tại, cho nên khi nói Tử Huyên không khách khí mới có thể cười đến ngọt ngào như vậy: "Tỷ tỷ sao lại nói như vậy, với muội muội mà cũng phải dùng đến từ khách khí sao? Cần cái gì ngài cứ nói đi, nếu như tỷ tỷ muốn sao trên trời, muội muội cũng có phương pháp hái xuống cho tỷ tỷ."

Nếu là Tử Huyên trước kia khi thấy Phương Phỉ có bộ dáng như vậy, cùng với lời nói ngon ngọt và phục vụ nàng tận tình như vừa rồi nàng sẽ quên hết lỗi lầm mà người đó gây ra cho mình, thậm chí còn nghĩ rằng mình đã nghĩ oan cho người tốt. Vì thế khi Phương Phỉ nói ra những lời đó thì không nghĩ tới nó sẽ thành sự thật, bởi vì kế tiếp cho dù Chu Tử Huyên có tức giận cũng sẽ nói: "Quên đi, không cần cái gì cả " .

Bởi vì Chu Tử Huyên không thích lấy đồ của người khác, chính là nếu nàng có được cái gì cũng không chịu được tiếng thị phi .

"Nghe Phương di nương nói như vậy càng không thể phụ tâm ý này của Phương di nương được, lần trước ta thấy ngươi đeo một bộ đồ trang sức đăng chi nhìn rất đẹp, ngươi biết ta không có đồ trang sức gì, thật sự là sợ đến lúc có người nhìn thấy ta như vậy, sẽ làm cho người ta hiểu lầm rằng mọi người ở đây đối xử với ta không tốt." Tử Huyên vừa mở miệng là đòi một bộ trang sức bằng vàng ròng, kế tiếp kim xuyến, vòng ngọc, nàng thành thật không khách khí lấy nói ra những thứ đó, cho tới khi nàng nói cảm thấy khát mới nhấp một ngụm trà sau đó nói: "Đồ trang sức trước như vậy đi."

Nhìn mặt Phương Phỉ đã cứng ngắc nàng hài lòng cười: "Kế tiếp nói một chút về y phục, mỗi ngày nhìn ngươi mặc, lại nhìn tủ quần áo của ta ở chỗ này, chậc chậc, thật là không có gì ra hồn; làm cho ta mấy bộ y phục bốn mùa, ta sợ lạnh nhất, phải làm cho ta y phục bằng lông nhiều một chút mới được..."

Nói đến nàng uống xong một ly trà, mà trên mặt Phương Phỉ không phải là cười nữa mà tựa như muốn khóc, nàng nói thêm một hơi dài xả giận: "Tiền tiêu vặt hàng tháng của ta bị trừ còn chưa có đưa đến cho ta, tính ra trước mắt ta còn muốn mua mấy thứ nữa, ngoại trừ đưa lại cho ta tiền tiêu vặt bị trừ hàng tháng với tiền tiêu vặt tháng này, ngươi lấy thêm một trăm lượng bạc cho ta là được rồi."

"Ngươi ——!" Phương Phỉ đứng bật dậy, mặt đã hoàn toàn trầm xuống; một trăm lượng, nàng nghĩ phủ Đinh hầu gia là nơi nào, làm như một trăm lượng bạc kia là một trăm đồng vậy, làm cho miệng nàng há ra thật to!

Tử Huyên ngửa đầu nhìn Phương Phỉ: "Làm sao vậy, ngươi nói không cần cùng ngươi khách khí, thiếu cái gì nói cho ngươi biết là được, hiện tại không được? Sao vừa rồi ngươi nói rất thoải mái cơ mà, gạt người cũng không phải dùng biện pháp đó, đúng không?"

Phương Phỉ hút một ngụm khí, sau đó miễn cưỡng cười với Tử Huyên: "Không có vấn đề, tỷ tỷ yên tâm, muội muội chính là đập nồi bán sắt cũng sẽ chuẩn bị hết cho tỷ tỷ ." Nói thì tốt đẹp như vậy nhưng mà tức giận ngùn ngụt, nói xong xoay người đi chân không chạm đất.

Tử Huyên nằm ở trên nhuyễn tháp cười gập cả người, Lưu Ly qua giúp nàng xoa bụng, Trân Châu cười nói: "Chủ tử, người đòi nhiều như vậy nàng ta chịu đưa mới là lạ; nếu như nói ít đi một chút không chừng nàng sẽ đưa ra”.

"Không cho chúng ta cũng không thiếu cái gì, nhìn nàng tức giận thành cái dạng kia cũng thật sảng khoái." Tử Huyên không quan tâm xoay người: "Nếu quả thật là đưa cho chúng ta, chúng ta không phải lại có thêm một khoản? Hơn nữa còn có thể nhìn thấy cái loại tức giận đến mặt trắng bệch, không có gì mà tiếc "

Người Đinh gia đang tính toán cái gì nàng cũng không rảnh mà đi tìm hiểu, bởi vì thời thời khắc khắc nàng đều nghĩ đến chuyện rời khỏi hầu gia, người Đinh gia có tính toán gì nàng cũng mặc kệ, miễn là hiện tại đừng có động đến nàng.

Trước mắt là không rời khỏi Đinh gia, không có nghĩa là sau này không rời đi. Nàng hiện tại có một ít đồ bán đi cũng thu được một ít bạc, chỉ là nhà mẹ đẻ bên kia mỗi tháng đều phải đưa nhiều bạc như vậy là một vấn đề, nàng muốn tìm một cơ hội hỏi một chút "Người nhà mẹ đẻ" mới được.

Mặc dù nói có ít bạc , thế nhưng khi rời khỏi Đinh gia nàng muốn có cơm ăn, áo mặc rồi nhà ở, ít bạc này thật đúng là không đủ, trước mắt cần phải nghĩ ra cách kiếm tiền mới được.

Chỉ cần có bạc, có thủ đoạn tự bảo vệ mình, với một người xuyên việt có chỉ số thông minh cao so với người ở đây cùng với "Người nhà mẹ đẻ" tìm kế sinh nhai, hẳn không phải là chuyện gì khó khăn lắm đâu.

Ngay cả mấy ngày Tử Huyên làm cho người Đinh gia ói ra một lần "Máu" đi ra, thế nhưng người ta rất nhanh liền đã có kinh nghiệm: như hôm nay, các phòng các viện phái người đưa tới chỉ là một một chút thức ăn, cũng không có vật gì quý trọng. Bởi vậy, càng làm cho Tử Huyên tinh thần không lên nổi.

Mỗi ngày đứng ở trong phủ, nàng phải đi đâu kiếm bạc đây? Đây là phiền não lớn nhất trước mắt Tử Huyên, Phương Phỉ kia sau khi rời đi hai ngày sau cũng không thấy mặt nàng, nghĩ đến những thứ kia chắc là nàng sẽ không hai tay dâng lên cho mình .

"Cô nương, ngài hôm nay không có tinh thần?" Trân Châu đi sang đưa tay đặt lên trán Tử Huyên: "Ngài đang nghĩ chuyện gì vậy?" Theo như đại phu nói thì bệnh cũng sẽ dần dần bình phục, thế nhưng chủ tử nhà nàng như thế nào mà sắc mặt càng ngày càng kém đi.

Tử Huyên vô lực gật đầu: "Cái gì cũng không nghĩ ra." Hiện tại nàng là bệnh nhân, bệnh vẫn là thuộc về nghi nan tạp chứng, rất nhiều đại phu đến bắt mạch mà không nói ra được nguyên nhân gì.

"Nghĩ không ra cũng được, Trân Châu ngươi lại làm cho cô nương phiền lòng." Lưu Ly trừng mắt với Trân Châu, quay đầu lại khuyên Tử Huyên hai câu.

Tử Huyên cười cười: "Không sao, nghĩ không ra cũng được." Nàng nghiêng đầu nhìn cây phù dung trước cửa sổ, trong lòng tiếp tục tính toán đến đường đi phía trước, đã hỏi Lưu Ly hai người, biết ở Đinh phủ có thể quang minh chính đại có được bạc chỉ có thể dựa vào tiền tiêu vặt hàng tháng, hơn nữa biện pháp duy nhất để có nhiều tiền hơn chính là chưởng quản mọi chuyện trong phủ.

Theo như lời Trân Châu nói chính là, nhìn nha hoàn trong viện của Phương di nương đều ăn ngon hơn nàng, dùng đồ tốt, các nàng dựa vào cái gì? Còn không phải do Phương di nương làm chưởng quản mọi việc trong phủ, mới làm cho các nàng mỗi người túi tiền đều đầy.

Tử Huyên nghĩ đến mỗi tháng tiền tiêu vặt hằng tháng có hai mươi hai lượng bạc, lại nghe Lưu Ly các nàng nói đến giá cả các loại vật dụng, nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng cho rằng vẫn là chưởng quản Đinh phủ là biện pháp tốt để có thêm bạc. Chỉ là, kể từ lần khai chiến trước, Phương di nương cũng không phải dạng hiền lành gì, mưu kế cũng có nhiều, nhẫn cũng nhẫn được, nữ tử như vậy rất khó đối phó. Huống chi người ta còn có chỗ dựa, nàng có cái gì đâu?

Tinh tế suy tư một phen: muốn tìm ra biện pháp kiếm tiền, nàng hiện tại ngoại trừ hai người Lưu Ly ra cũng không có người để dùng, có thể tin người - không rời khỏi Đinh phủ ý tưởng của nàng cho dù tốt cũng vô dụng; trước mắt thật đúng là không có phương pháp khác, phương pháp tốt nhất bây giờ là tìm cách chưởng quản Đinh phủ, chí ít cũng có thể làm cho nàng có cơ hội tiếp xúc được thế giới bên ngoài, sẽ không bị vây hãm ở trong nhà, dù có bản lĩnh thông thiên cũng không dùng được.

Muốn tiếp chưởng phủ hầy gia, người đầu tiên cần hỏi chính là nam chủ nhân. Ừm, nếu vậy thì hai ngày sau phải mời Đinh hầu gia đến nói chuyện mới được, thương lượng một chút Đinh gia chủ mẫu muốn nắm quyền. Tử Huyên nhíu nhíu mày, không nói đến Phương di nương mà cửa ải Đinh đại hầu gia cũng có độ khó cao rồi.

Thế nhưng nàng cứ như thế này chờ đợi, phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể có bạc để tự lập đây, nàng không kiên trì, cũng không muốn chờ hoa tàn ít bướm: vạn nhất không thể quay về, nàng cũng muốn tìm một phu quân chiếu cố mình cả đời này.