Cố Tuấn Hào chớp mắt, cố gắng nhìn vài lần, một chiếc xe sang trước mắt lái đi, đợi khi anh ta nhìn lại, chiếc Rolls Royce đó đã không thay đau nữa.

Ảo giác sao?

Cố Tuấn Hào chớp chớp mắt, lông mày nhíu lại.

Chắc sẽ không.

Đó là chiếc Rolls Royce, hơn nữa là dòng Phantom, ít nhất phải 20 tỷ!

Tên phế vật Lý Phàm này có thể ngồi trên loại xe sang này sao?

Dứt khoát Cố Tuấn Hào cũng không để trong lòng, lái xe trở về.

Trên chiếc Rolls Royce, Lý Phàm lười nhác hỏi: “Hôm nay gặp ai, có tốn thời gian hay không?”

Tiền Phúc cung kính đáp: “Tiểu thiếu chủ, không tổn thời gian của cậu đâu, người này ở trong nước rất nổi tiếng, là bậc thầy sưu tầm đồ cổ, cũng tính là một người bạn của tôi. Hơn nữa, ông ấy dưới tên có một công ty thương mại ở nước ngoài, Long hậu nhìn trúng ông ấy, muốn để tiểu thiếu chủ gặp thử.”

Lý Phàm cười ha hả, nói: “Kêu tôi gặp thử? Muốn kiểm tra năng lực của tôi thì nói thẳng, hà tất phải lòng vòng.”

Tiền Phúc mỉm cười, nói tiếp: “Tiểu thiếu chủ, đây là ý của Long hậu, hơn nữa là một hạng mục nhỏ giá trị 9000 tỷ, cậu cần phải đích thân xem, cũng là vì chuẩn bị cho cậu kế thừa Long Môn.”

Một câu nói khiến Lý Phàm không khỏi nhướn mày nhìn Tiền Phúc.

Vụ làm ăn giá trị 9000 tỷ, là hạng mục nhỏ?

Lý Phàm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nhịn được nói: “Tiền Phúc, ông so với anh Vương còn biết khoác lác hơn.”

Xác định một hạng mục nhỏ, 300 tỷ.

Ông đây mở miệng chính là 9000 tỷ.

Rất nhanh, chiếc Rolls Royce lái tới nhà hàng nổi tiếng nhất Hán Thành, Hán Cung.

Ở Hán Thành, nơi này tuyệt đối là nhà hàng đứng đầu, người có thể tới đây không phú thì quý, đều là nhân vật có tài có máu mặt của Hán Thành.

Hơn nữa, Hán Cung chỉ hạn chế cho hội viên.

Chi tiêu mỗi năm không quá 3 tỷ thì không có tư cách trở thành hội viên của Hán Cung.

Cùng lúc này, cửa Hán Cung là các thương gia có tiếng ở Hán Thành.

Chủ tịch tập đoàn Thương mại Hải Thông, Tào Diễn.

Chuyên kinh doanh ở nước ngoài, xuất nhập thuốc.

Là chủ tịch của Thương mại Hải Thông, Tào Diễn có khối tài sản cá nhân lên tới 3000 tỷ, ở trong bảng xếp hạng độ giàu có của Hán Thành, đó là sự tồn tại trong top 20!

Đương nhiên, ông ta còn là bậc thầy sưu tập trong nước, có danh tiếng rất lớn.

Bây giờ, Tào Diễn dẫn mười mấy quản lý cấp cao trên dưới của công ty, cung kính đứng ở của Hán Cung.

Một màn này, thật sự gây chấn động không ít người đến đây dùng bữa.

Cũng gây lên rất nhiều cuộc bàn luận và tiếng kinh ngạc:

“Đó là chủ tịch Tào Diễn của Thương mại Hải Thông, ông ta đây là đang đợi ai? Trận khí này, cũng quá lớn rồi.”

“Thật khó tin, Tào Diễn chính là phú hào có khối tài sản cá nhân hơn 3000 tỷ, vậy mà đứng ở cửa đợi người.”

“Có nhân vật lớn đến rồi sao? Không nghe nói, chẳng lẽ là Lý phú thiếu thần bí nổi tiếng mấy ngày nay sao?”

Lý Phàm ngồi trong chiếc Rolls Royce, nhìn cửa Hán Cung trang hoàng lộng lẫy, một nhóm tinh anh xếp thành hai hàng quần áo chỉn chu, lông mày nhíu lại, nói: “Không phải từng nói khiêm tốn làm việc sao, tại sao còn phải như thế này?”

“Tiền Phúc vội cười rạng rỡ: “Tiểu thiếu chủ, xin lỗi, là tôi truyền đạt không tới, khả năng chủ tịch Tào cảm thấy như thế mới phù hợp với thân phận của cậu.”

“Tôi thân phận gì chứ? Con rể phế vật của nhà họ Cố, kêu bọn họ giải tán.” Lý Phàm lạnh lùng nói: “Đến chỗ để xe, thông báo Tào Diễn đó, gặp mặt riêng.”

“Hiểu.” Tiền Phúc gật đầu.

Chiếc ô tô trực tiếp đi vòng qua, xoay đầu chạy vào chỗ để xe.

Mà ở của Hán Cung, Tào Diễn luôn khiêm tốn cung kính đứng thẳng người, lặng lẽ chờ đợi nhân vật lớn của ngày hôm nay.

Có thể được Long môn trọng dụng, sự phát triển sau này của Tào Diễn ông ta không thể hạn lượng.

Cùng lúc đó, bên cạnh ông ta có một người đàn ông trẻ tuổi quần là áo lượt, Tào Sảng, con trai của Tào Diễn.

Phú nhị đại nổi tiếng của Hán Thành, ăn chơi trác táng, đua xe mạo hiểm, cái gì cũng chơi.

Anh ta bây giờ vẻ mặt ngái ngủ ngà ngà say, còn có hơi bất mãn, hai tay đút vào trong túi, lẩm bẩm nói: “Ba, chúng ta rốt cuộc đợi đến khi nào, đối phương là ai chứ, khí thế lớn như vậy, đã sắp được nửa tiếng rồi, còn không đến nữa, con quay về ngủ bù đây.

Tào Diễn liếc nhìn Tào Sảng, hận sắt không thể thành thép mà trách mắng: “Con đứng đàng hoàng cho ba, cả ngày chỉ biết uống rượu đua xe! Lát nữa, nhân vật lớn đến rồi, con không được nhiều lời, chuyện gì, nhìn nhiều nghe nhiều, chỉ không được lắm lời, nếu như xảy ra sai sót, ba trở về sẽ thu thập con!”

Tào Sảng bực tức hừ một tiếng, trong lòng rất không thoải mái.

Anh ta tối quá uống quá nhiều, lại chơi đến sáng, bây giờ rất đau đầu.

Ba của anh ta cũng thật là, cứ muốn kéo anh ta tới, nói gặp nhân vật lớn gì đó.

Đến bây giờ, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, đây cũng quá chảnh rồi.

Cũng vào lúc này, Tào Diễn bỗng nhận được một cuộc điện thoại, mà sau đó trầm giọng nói với mọi người: “Không cần đợi nữa, người đã đến rồi.”

Đến rồi?

Không ít người nghi ngờ, trong lòng sinh bất mãn.

Tào Sảng tức không nhẹ, lập tức mắng: “Fuck! Có bệnh à, để chúng ta chờ ở đây nửa ngày, bóng người không nhìn thấy, người thì tới rồi?”

“Nói nhảm gì chứ, đi theo ba.” Tào Diễn lườm anh ta.

Tào Sảng cũng không dám chống lại ba của mình, chỉ đành cúi đầu, oán hận đi theo ông ta vào trong Hán Cung.

Rất nhanh, bọn họ đến một phòng bao.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Tào Sảng nhìn thấy hai người đứng bên trong, ánh mắt trực tiếp rơi vào người Lý Phàm đang quay lưng với bọn họ.

Chính là anh?

Fuck!

Con mẹ nó đây là ai, còn khá lòng vòng, nhưng tại sao lại ăn mặc như đồ dởm thế?

Đây là người đầu tư của ngày hôm nay?

Đây rõ ràng chính là một công nhân quét rác trên phố mà!

Trong lòng Tào Sảng càng không thoải mái, khóe miệng nhếch lên cười cợt.

Mà Tào Diễn sau khi bước vào, trực tiếp rảo bước đi tới, cung kính đưa tay ra, vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ Tiền Phúc đang chống gậy.

“Tiền lão, để ông chờ lâu rồi.”

Tiền Phúc mỉm cười, đứng ở đó, chìa một tay ra, đợi đối phương bắt tay.

Mà cùng lúc đó, ánh mắt của Tào Diễn tự nhiên rơi vào trên người thanh niên bên cạnh Tiền Phúc, hỏi: “Vị này là?”

“Vị này chính là tiểu thiếu chủ của Long Môn, Lý Phàm, cũng là người đầu tư lần này.” Tiền Phúc vẻ mặt tươi cười giới thiệu.

Tiểu…. tiểu thiếu chủ?

Tiểu thiếu chủ của Long Môn đích thân tới rồi!

Trái tim của Tào Diễn càng rung lên mạnh liệt, ông ta không ngờ mình sẽ gặp được tiểu thiếu chủ của Long Môn!

Long Môn, đó là sự tồn tại siêu việt cỡ nào chứ!

Thế gian này còn có nhà nào có bản lĩnh hơn Long Môn chứ?

Không có!

Tào Diễn lập tức hiểu, lập tức chân thành kính sợ cúi người nói: “Tôi Tào Diễn, có mắt không tròng, không thể nhận ra cậu Lý, mong cậu Lý đừng trách.”

Lý Phàm lúc này quay đầu lại, nhàn nhạt mỉm cười: “Chủ tịch Tào, không cần khách sáo, chúng ta nói ngắn gọn, đây cũng là một nhiệm vụ mà Long Môn sắp xếp cho tôi, nghe nói ông đang tìm nhà đầu tư, bao nhiêu, nói một con số đi.”

Tào Diễn nhìn Tiền Phúc, phát hiện đối phương luôn hơi nhắm mắt, dường như cản bản không định nhúng tay, lúc này mới cung kính mở miệng: “Cậu Lý, Thương mại Hải Thông tôi đang mở con đường y được giữa Mỹ và Ả rập, dự tính cần ngân sách là 9000 tỷ. Cậu yên tâm, chúng tôi có năng lực trong vòng hai năm tới thu được lợi nhuận đến 15 nghìn tỷ!”

“9000 tỷ…”

Lý Phàm thầm nghĩ, lông mày hơi cong cong, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Điều này khiến trong lòng Tào Diễn rất thấp thỏm, là 9000 tỷ nhiều quá sao?

Cũng đúng, ai có thể lập tức đồng ý đầu tư 9000 tỷ chứ.

Đây không phải con số nhỏ, ngộ nhỡ đầu tư thất bại…

Nhưng, sau đó một câu của Lý Phàm lại khiến Tào Diễn chấn động rất lâu.

Tào Sảng từ lúc vào cửa còn xem thường Lý Phàm, cũng ngốc luôn.

“Như thế này đi, tôi đầu tư 15 nghìn tỷ, xác định một hạng mục nhỏ, trong hai năm, ông có thể đưa lợi nhuận đến 30 nghìn tỷ, tôi lập tức để Tiền lão chuyển khoản.” Lý Phàm nói, giống như 30 nghìn tỷ đối với anh mà nói, chỉ là một con số mà thôi.

15 nghìn tỷ?

Trời ạ!

Tào Diễn sửng sốt rồi, khoảng khắc đó, đầu óc ông ta trống rỗng!

Tức thời thì là 15 nghìn tỷ!

Kiều ra tay này, cũng quá hào phóng rồi!

Đây chính là tài lực của Long Môn sao?

Khủng khiếp! Quá khủng khiếp!”

“Cậu Lý, cậu chắc chắn đầu tư 15 nghìn tỷ sao?” Tào Diễn tinh thần còn có hơi bất ổn, kích động nói chuyện cũng có hơi run.

Rất khó tưởng tượng, một phú hào có khối tài sản cá nhân 3000 tỷ, lúc này vậy mà lại thất thố như thế.

“Sao hả, chê ít? Vậy tôi tiếp tục tăng thêm một ít.” Lý Phàm khẽ mỉm cười nói.

“Còn… còn tăng?”

Tào Diễn hoàn toàn bị sự chấn động này mà nói không nên lời, vội nói: “Không cần không cần, 15 nghìn tỷ đủ rồi.”

Sau một lúc thương lượng đơn giản, Tào Diễn vội kêu trợ lý vào, trong tay cầm một chiếc hộp gấm tinh xảo.

Ông ta từ trong hộp gấm rút ra một miệng ngọc long bích, cung kính đưa cho Lý Phàm, nói: “Cậu Lý, đây là một miếng ngọc long bích, là vật thời Hán Vũ Đế, tôi cất giữ rất nhiều năm, lần này coi như bày tỏ một chút tâm ý của tôi, tặng cho cậu Lý.”

Là bậc thầy sưu tập đồ cổ trong nước, Tào Diễn tự nhiên không những món đồ cổ.

Mảnh ngọc long bích này được chạm khắc rất tinh xảo, nhất là ngọc long trên ngọc bích màu trắng ngà, sống động như thật, phần dưới còn có một chút sắc xanh ngọc, vừa nhìn là biết giá trị bất phàm!

Miếng ngọc long bích này, trên thị trường, giá trị khoảng 30 tỷ!

Lý Phàm chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn chủ tịch Tào rồi.”

Nói rồi, anh thu lại chiếc hộp gấm đựng ngọc long bích, rồi sau đó cùng Tiền Phúc một trước một sau rời khỏi phòng bao.

Vừa ra khỏi phòng bao, một giọng nói không đúng lúc truyền tới, mang theo vài phần kinh ngạc và khinh bỉ.

“Lý Phàm, cậu sao lại ở đây?”

Lý Phàm ngoảnh đầu nhìn thì thấy Từ Thiên Hải mặc vest đi giày da, tinh tế bước vào.