Bị Ám Dạ Tuyệt nói lấy lệ như vậy, Mộ Trần Tuyết lại không biết trả lời lại như thế nào, dù sao cũng không thể trực tiếp nói là tới quyến rũ hắn.

"Em, Em đến gặp anh. . . . . . Đã lâu em không gặp anh rồi. . . . . ." Mộ Trần Tuyết chi chi ô ô ngay cả cô ta cũng không biết mình đang nói cái gì.

Không khí trong phòng càng ngày càng ngưng đọng, không khí ấm áp dần dần chuyển sang rất nóng, dường như khí oxy càng ngày càng mỏng, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

Ám Dạ Tuyệt kéo Nguyệt Tiêm Ảnh lên từ sàn nhà, cô dựa sát vào bên tai của Ám Dạ Tuyệt, nói: "Cô ta tới đây tuyệt đối không chỉ là để gặp anh, anh có tin hay không?"

Nói nhỏ ở bên tóc mai lỗ tai, Mộ Trần Tuyết nhìn thấy động tác vô cùng thân thiết như vậy. Nhìn thấy hình ảnh bọn họ thân mật chói mắt như vậy, hận không thể lập tức kéo hai người bọn họ ra.

Lần này Ám Dạ Tuyệt đề cao cảnh giác, nghĩ đến trên quần áo của cô dính yến mạch, lập tức lui về phía sau hai bước.

"Anh không tin, vậy thử đi!" Hai tay của Nguyệt Tiêm Ảnh vòng quanh người Ám Dạ Tuyệt, kiễng chân lên, đưa môi thơm lên.

Động tác tự nhiên, trôi chảy, không có một chút do dự.

"Anh chuyên nghiệp một chút có được hay không? Nhắm mắt lại!" Giọng nói trầm thấp bật ra từ kẽ răng.

Ám Dạ Tuyệt tức giận đến hai mắt trắng dã, nếu lần đầu tiên bị người phụ nữ này ép hôn là hắn không đủ lòng phòng bị, chỉ là ngoài ý muốn, thì lần thứ hai đại diện cho cái gì chứ?

Là kỷ thuật ép hôn của cô tiến bộ, hay là hắn có thói quen luôn để cô đánh lén?

Mùi hương thơm mát thanh nhã trên người cô quanh quẩn ở chóp mũi của hắn, lôi kéo lý trí của hắn. . . . . .

Nguyệt Tiêm Ảnh thật không ngờ Ám Dạ Tuyệt sẽ phối hợp với cô, triền miên mà ôm hôn cô, đi sâu vào từng chút từng chút một.

Mộ Trần Tuyết trợn mắt há mồm mà nhìn "người yêu" trước mắt này không xem ai ra gì mà ôm hôn mãnh liệt , cắn cắn cánh môi, kìm nén nước mắt sắp trút xuống như mưa, "Hai người. . . . . ." Bỗng chốc nghẹn lời, "Biến thái!" Chà lau nước mắt xoay người chạy mất.

Lần này tốt rồi, Ám Dạ Tuyệt và bốn chữ "đồng tính luyến ái" kia không phân chia quan hệ rồi.

Nếu mưu kế đã thực hiện được, liền không cần phải tiếp tục hiến "hôn", cô quay đầu một cái, đẩy Ám Dạ Tuyệt ra.

Thịt béo đã tới miệng, sao lại có lý do nhả ra. Một tay Ám Dạ Tuyệt giữ ngược tay cô lên trước, khiến cho cô dán sát vào trong ngực dày rộng của mình. Đầu lưỡi tham lam, xẹt qua mũi của cô, liếm qua môi của cô. Liếm cắn cái cổ trắng tuyết của cô, Ám Dạ Tuyệt cố ý lưu lại vết ẩm ướt trơn bóng. Không ngừng nâng đầu cô ngửa ra sau, hắn cũng không ngừng nghiêng người về phía trước, lấy đầu lưỡi quấn lấy vành tai nhảy cảm của cô, khiêu khích từng đợt cảm giác yếu mềm tê dại của Nguyệt Tiêm Ảnh.

"Khốn kiếp. . . . . . Anh mau thả tôi ra. . . . . ."

Nguyệt Tiêm Ảnh mới vừa mở miệng, vừa lúc cho Ám Dạ Tuyệt một cơ hội, hắn nhanh chóng duỗi lưỡi chui vào quấn lấy chiếc lưỡi đàn hương của cô. Không ngừng mút vào mật ngọt trong lưỡi của cô, ngang ngạnh muốn cô đáp lại hơn nửa.

"Làm sao bây giờ. . . . . . Bây giờ muốn tôi buông ra, đã quá muộn rồi. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt thở ra hơi thở nóng bỏng, giống như lửa nóng đốt cháy da thịt của cô.

Nguyệt Tiêm Ảnh biết rõ hơi thở nguy hiểm đang phát ra từ trên người hắn, cô chỉ muốn đùa giỡn hắn một chút, nhưng lại không nghĩ đến bản thân cũng bị cuốn vào trong đó.

"Miệng vết thương em còn đau không?" Nụ hôn ẩm ướt rơi vào bên tai của cô.

Đối với việc Ám Dạ Tuyệt bỗng nhiên dịu dàng, mặc dù Nguyệt Tiêm Ảnh có chút khó hiểu, lại mệt mỏi suy nghĩ sâu xa, một dòng nước ấm xẹt qua thân thể, cô giống như bị mê hoặc mà lắc đầu.

Ở dưới kề nhau chặt chẽ không rời, cô rõ ràng cảm nhận được cứng rắn giữa hai chân Ám Dạ Tuyệt, trong khoảng thời gian ngắn từng đợt xấu hổ lan rộng toàn thân. Nguyệt Tiêm Ảnh biết bản thân không có cách nào ngăn hắn lại, nhắm chặt hai mắt để tùy ý Ám Dạ Tuyệt đòi hỏi.

Tiếp nhận ngọn lửa mạnh cuồn cuộn của hắn, cả người Nguyệt Tiêm Ảnh mềm nhũn, đưa đôi tay không có sức bấu víu vào cổ của hắn, sau đó thân thể mềm mại rơi vào lửa nóng không ngừng lắc lư. Cô van cầu có thể có chút không gian mát lạnh, nhưng mà, cơ thể này đã bị ngọn lửa đốt cháy toàn thân và đang chờ đợi nóng bỏng dưới thân hắn dâng trào độ nóng thân mật.

Nguyệt Tiêm Ảnh đã bị dục vọng mãnh liệt trong lòng bao phủ, chỉ có thể thuận theo hắn. Cô cảm thấy toàn thân không ngừng nóng lên, mà tay hắn rất lạnh, như là xuyên qua làm lạnh lòng.

Bắt lấy tay của hắn, Nguyệt Tiêm Ảnh để bàn tay lạnh lẽo của hắn lên xoa mặt cô, ma sát cảm giác mát lạnh trong tay hắn. Cô muốn hai tay mát lạnh của hắn xua đuổi đi khô nóng trên người cô.

Vỗ về gương mặt cô, cảm xúc mềm mại trơn bóng trong tay này khiến cho trái tim của Ám Dạ Tuyệt không kìm được mà đập thình thịch .Trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng tươi sáng đáng yêu vẫn giấu sâu trong lòng hắn.

Vì sao lúc này lại nghĩ đến Tuyết nhi?

Nhìn khuôn mặt trắng mịn của Nguyệt Tiêm Ảnh, giữa đôi mắt thâm thúy của Ám Dạ Tuyệt nổi lên một tầng lửa dục dày đặc.

Hắn, thật sự muốn có được cô!

Nâng mặt cô lên, Ám Dạ Tuyệt lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đáy mắt hiện ra một chút dịu dàng.

Nguyệt Tiêm Ảnh làm cho hắn hành động dịu dàng, vì sao? Ác ma tuyệt tình tàn bạo hung ác sẽ đột nhiên dịu dàng như vậy?

Mở mắt ra, cô nhìn tháy đáy mắt của hắn có chút tình cảm dịu dàng không rõ. Lòng của cô say.

Ám Dạ Tuyệt vốn chỉ muốn nếm một chút ngọt ngào trong miệng cô, không nghĩ tới sau khi hắn dính vào đôi môi đỏ mọng nở nang của cô, một cổ tình dục mãnh liệt nhanh chóng bao phủ lấy hắn. Chỉ đơn giản ôm hôn nồng nhiệt, không thể nào dập tắt ngọn lửa dục vọng đang tăng vọt trong cơ thể hắn, hắn càng muốn nhiều hơn. Cô khiêu khích thừa số mê loạn trong cơ thể hắn không thể nói rõ được, hắn cũng đã không có cách làm cho bản thân bình tĩnh lại, cũng đã không thể khống chế mình, hắn muốn —— đoạt lấy xâm nhập cấm địa ẩn mật riêng tư của cô. Trên môi hắn chậm rãi gợi lên một chút ý cười quỷ dị.

Lúc này Ám Dạ Tuyệt rất muốn kết hợp cô vào trong thân thể mình, muốn hút lấy hương thơm trên người cô, muốn cuốn lấy cô. . . . . . Hắn lại thành thạo đưa lưỡi vào trong miệng cô, không ngừng đi sâu vào tìm kiếm ngọt ngào trong miệng cô. Hắn hôn cô sây mê, cũng ngừng liếm cánh môi đỏ mọng của cô.

Một bầu không khí ấm áp mập mờ của tình yêu tràn ngập bốn phía.

Ám Dạ Tuyệt đưa tay vén áo cô lên, tay chạm vào yến mạch ghê tởm trên quần áo cô. Lông mày của hắn hơi nhíu lại, khó chịu nhìn bốn phía, Ám Dạ Tuyệt thoáng nhìn qua cửa hông đang mở rộng, con ngươi đen liền nổi lên ý cười xấu xa.

Hắn vừa triền miên hôn môi Nguyệt Tiêm Ảnh, vừa làm cho cô không ngừng tiến về phía trước, hai người ôm nhau ngổn ngang nghiêng ngả bước vào phòng tắm.

Ngọn đèn sáng ngời chiếu vào mặt của cô càng làm nổi bật đỏ hồng trên mặt cô, giống như một đóa tường vi xinh tươi ướt át đã nở rộ, làm cho người ta muốn hái ngay.

Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu, mắt vừa lúc nhìn vào trên gương, tuy mặt trên có một tầng hơi nước, giống như kính mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ hai người thân mật dựa sát vào nhau.

"Tôi. . . . . . Tôi muốn ra ngoài. . . . . ."

"Bẩn chết, hay là tắm sạch sẽ trước! Chờ một lát chúng ta ra ngoài, bàn học, sàn nhà, sô pha hay là giường, đều tùy em!" Ám Dạ Tuyệt ấn cái nút xuống.

"Rào. . . . . . rào. . . . . ." Chảy ra nước ấm tỏa hơi khỏi lượn lờ——

Bàn tay dày rộng dùng sức kéo, "Tê ——" trực tiếp xé rách quần áo của cô.

Từng mảnh vải vụn giống như lá cây suy yếu bay loạn khắp nơi ——