"Chúng tôi tới không đúng lúc, các người tiếp tục tiếp tục đi. . . . . ." Lăng Phong Ngãi gãi gãi cái ót, vẻ mặt xấu hổ.

Hắn ta cúi đầu, sững sờ nhìn ngực Nguyệt Tiêm Ảnh.

Cô nhìn theo tầm mắt của Lăng Phong Ngãi, hai tay liền ôm ngực, tức giận nói: "Anh nhìn cái gì!"

"Nguyệt Tiêm Ảnh, sao ngực của cậu lại sưng lên vậy?" Hắn ta sững sờ quay đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt, "Có phải bị anh ấy đánh sưng hay không?" Nói xong, hắn ta muốn đưa tay chạm vào để "Kiểm rõ vết thương" .

Bàn tay heo của Lăng Phong Ngãi bị Ám Dạ Tuyệt bắt lấy, giọng nói lạnh lẽo âm u lộ ra vài phần không kiên nhẫn, "Em thật ngớ ngẩn!"

Nguyệt Tiêm Ảnh cúi đầu nhìn mình, một mình chiếc áo sơ mi mỏng, "A. . . . . ." Dù sao cũng là một cô gái, bị nhiều đàn ông nhìn thấy bộ dáng quần áo không ngay ngắn của cô như vậy, không sợ hãi mới là lạ!

Cô nhảy trở lại lên giường, lấy chăn bao bọc mình lại thật chặt.

"Nguyệt Tiêm Ảnh là con gái?" Sau đó Lăng Phong Ngãi mới phản ứng lại.

"Nếu không phải vậy?" Quỷ Tứ một tay khoát lên trên vai của hắn ta, trêu ghẹo nói: "Nếu bộ ngực thật sự có thể bị đánh đến sưng như thế, Tuyệt thiếu có thể đi mở bệnh viện chỉnh hình làm đẹp , hàng ngày làm cho ngực người ta to lên."

Lăng Phong Ngãi nghe được câu trả lời kích động không thôi, kích động mà cầm thật chặt hai tay Ám Dạ Tuyệt, "Ám Dạ Tuyệt, anh bình thường , không phải là đồng tính."

Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt càng ngày càng u ám, rất có điềm báo sắp có cơn bão, mày nhíu chặt, "Đồng tính?"

"Đúng vậy! Gần đây tất cả mọi người đều đồn tôi và anh là một đôi GAY!" Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, trong lòng cô rất sảng khoái .

"Dường như em rất thích?" Đôi mắt tối tăm vừa chuyển, bắn ra ánh sáng sắc bén, bên miệng thoáng hiện nụ cười tà mị.

Nguyệt Tiêm Ảnh vui cười một tiếng, "Dù sao thì anh cũng mất mặt hơn tôi, tôi không hề chịu thiệt."

"Tuyệt thiếu! Có chuyện quan trọng." Hạ Khiêm Dật dùng vẻ mặt nặng nề mở miệng, ngắt lời đối thoại của hai người bọn họ.

"Một phút!" Ám Dạ Tuyệt xoay người trừng mắt nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, rất có ý sẽ tính sổ sau. Hắn liền đi vào phòng thay đồ, nói là một phút liền là một phút, hắn đã mặc chỉnh tề đi ra.

"Có chuyện gì quan trọng?" Ám Dạ Tuyệt một khi làm việc thì rất chuyên tâm, trên khuôn mặt lạnh lẽo không dư thừa một chút biểu cảm nào.

Hạ Khiêm Dật ở cạnh nói: "Hoạt động gần đây của Ưng bang càng ngày càng nhiều, trước đây là chiêu binh mãi mã, ngày hôm qua còn mua một lượng lớn vũ khí . . . . . ."

******************

Tiếng rên rĩ phóng đãng của phụ nữ và tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông không dứt, bay lượn thành từng vòng lốc xoáy mập mờ, làm cho bọn họ rơi vào thật sâu, không cách nào tự thoát khỏi.

Trong phòng to âm u như vậy tản ra nhàn nhạt màu hồng quả quýt, màu sáng ấm cũng nhuộm lên một tầng ánh sáng màu tình dục. Trên chiếc giường nước rộng rãi, hai thân thể trần truồng dây dưa đè lên nhau.

Thuận theo động tác mãnh liệt của Ám Dạ Lệ, thân hình uyển chuyển trắng sáng của cô gái lắc lư dữ dội , trên khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lên, má hồng ẩm ướt, sợi tóc thấm ướt, vẻ mặt giống như vui thích, giống như đau đớn, giống như mơ màng. . . . . . Một đôi mắt đẹp trầm mê giữa tình dục, không cách nào tự thoát khỏi.

Lãnh Mỹ Diễm phát ra rên nũng nịu, hao mòn tiêu hồn giống như thuốc kích thích, cùng với mùi thơm đặc trưng của cơ thể cô ta, cũng đã làm cho đàn ông say mê thật sâu.

Mỗi lần ắn chạy nước rút, mặt nạ màu bạc đi theo hiện lên ánh sáng lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy âm u giống như vực sâu không đáy, mang cảm giác mơ màng thần bí quỷ dị , làm cho người ta không dám nhìn trộm, không dám tìm tòi.

Cô ta vô ý thức đáp lại, toàn thân rã rời, không có chút hơi sức, chỉ có thể bám chặt cái cổ khõe mạnh của hắn, mỗi một lần vật cứng rắn to lớn va chạm ma xát đều làm cho cô ta rên rĩ

Lần lượt tích lũy vui thích, cô ta khó chịu tìm kiếm, cảm nhận của hắn đi vào sâu rất thích thú —— khoái cảm ngưng tụ, mạnh mẽ giống như khói lửa bùng lên, chỉ nghe thấy Ám Dạ Lệ gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ dục vọng căng đầy nóng bỏng tinh túy trong thân thể hắn, phóng thích ra ngoài.

Mồ hôi ẩm ướt, vật nam tính cụt hứng đè xuống.

Lãnh Mỹ Diễm hừ nhẹ một tiếng, trở mình đi, nằm sấp trên ngực hắn thở hổn hển.

Giọng nói thô ráp vang lên, trong giọng nói còn lộ ra tình dục sót lại, "Có phải động tác của chúng ta chậm một chút hay không?"

"Làm sao có thể?" Móng tay đỏ tươi của Lãnh Mỹ Diễm nhẹ nhàng vẽ vài vòng trên ngực to lớn của hắn, mềm mại đáng yêu nói: "Chúng ta phối hợp ở trên giường không chê vào đâu được."

"Bốp!" Ám Dạ Lệ không chút lưu tình vung ta gạt đôi tay không an phận của cô ta, "Nghiêm chỉnh mà nói!"

Giọng nói âm u lạnh lẽo làm cho Lãnh Mỹ Diễm liền nghiêm mặt, theo thời gian lâu như vậy, cô ta đã nhìn quen Ám Dạ Lệ vui buồn thất thường, coi như cô ta cũng hiểu rõ hắn, lúc này cô ta liền không dám làm càn nửa. Trêu chọc mãnh thú hung tàn thì kết cục chính là chết không toàn thây.

"Nói không chừng Tuyệt thiếu thấy chúng ta không có động tĩnh gì nên đã buông lơi cảnh giác, cứ như vậy, ngược lại bây giờ chúng ta ra tay có thể làm cho anh ta trở tay không kịp ."

"Hừ ——" Môi mỏng sắc bén hơi hơi giơ lên, thoáng hiện cười lạnh khinh thường, "Em cho là Ám Dạ Tuyệt là hạng người qua loa, dễ dàng đối phó vậy sao!"

Lãnh Mỹ Diễm cúi đầu hôn môi lên trong ngực hắn, "Em chỉ biết người đàn ông của em không phải là người qua loa."

"A. . . . . ." Giữa tiếng sợ hãi của Lãnh Mỹ Diễm, Ám Dạ Lệ vòng tay ôm lấy eo của cô ta, một cái xoay người, đè cô ta ở dưới thân thể, "Cô gái, đừng quá tự cho mình là đúng. . . . . . Em nên biết rõ hậu quả. . . . . ."

"Hô hô. . . . . ." Lãnh Mỹ Diễm cười yêu mị ra tiếng, đôi mắt yêu mị nhếch lên, ngón tay đụng vào trong ngực hắn, "Em biết mọi việc anh đã tính toán thật tốt ở trong lòng rồi."

Ánh mắt sâu thẳm của Ám Dạ Lệ trầm xuống, "Ngày mai sẽ đưa cho Ám Dạ Tuyệt một phần quà lớn!"

****************

"Tuyệt thiếu, không xong rồi!"

Sự việc khẩn cấp Lăng Phong Ngãi cũng bất chấp Ám Dạ Tuyệt không tiện, trực tiếp vọt vào phòng ngủ của hắn, đúng ngay loại tình huống này hắn ta cũng không phải phạm lần đầu, trước lạ, sau quen, đã nhìn quen đến vô cảm rồi, luyện thành thói quen rồi.

Không như hình ảnh đã dự đoán, trong phòng ngủ một mảnh yên lặng.

Nguyệt Tiêm Ảnh vươn cánh tay nhỏ nhắn từ trong chăn ra, chỉa chỉa vào phòng tắm, mơ mơ màng màng nói: "Anh ấy đang tắm, tự anh đi tìm anh ấy đi."

Tuyệt thiếu thật là, mỗi ngày làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh biến thành mệt mỏi như thế.

Lăng Phong Ngãi cũng không có đam mê rình coi, đặc biệt là cùng giới, liền đứng ở cửa chờ hắn ra.