Lãnh Mỹ Diễm bị đá nặng nề ngã xuống đất, theo bản năng vươn hai tay ra chống trên đất, kết quả —— miệng vết thương rạn nứt, máu loãng nhanh chống nhuộm đỏ băng gạc.

Đáy mắt cô ta hiện ra thê lương, "Vì sao. . . . . ." Trong giọng nói nghẹn ngào, nước mắt của cô ta tuôn rơi chảy xuống theo dòng.

Vì sao, cô ta ở bên cạnh Ám Dạ Lệ thời gian dài như thế, vẫn kém hơn người phụ nữ chỉ gặp qua một lần, ở chung mới vài ngày kia, cô ta thật không cam lòng.

*******************************

"Dì Mạc." Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn người phụ nữ trước mắt không nói gì, run rẩy thấp giọng gọi.

Một người phụ nữ trung niên mặt lạnh lão luyện, giữa đôi mắt hẹp dài lóe ra ánh sáng nhạt, tinh thần rời rạc dường hồ đang tính toán cái gì. Bị Nguyệt Tiêm Ảnh kêu to như vậy, phục hồi tinh thần lại, "Tiêm Ảnh, vết thương bây giờ thế nào rồi?"

Nguyệt Tiêm Ảnh lắc đầu, cô vốn cho rằng không gặp dì Mạc thời gian dài như vậy, bà sẽ có rất nhiều lời muốn nói với mình, ai ngờ bà hỏi Nguyệt Tiêm Ảnh những việc gần đây, ngược lại rơi vào im lặng.

"Dì Mạc, thực xin lỗi. Đã lãng phí thời gian dài như vậy, con còn chưa tìm ra chứng cứ Ám Dạ Tuyệt giết hại cả nhà con."

Dì Mạc bỗng dưng đứng dậy, còn đi vào phòng của mình, bà lấy ra một lọ thuốc. Đặt ở trước mặt Nguyệt Tiêm Ảnht, "Tìm không ra chứng cớ, chính là không có chứng cớ! Cậu ta là người tàn khốc độc ác tuyệt tình như thế, làm sao có thể giữ lại những sơ hở để cho con đến tìm ra chứ?"

"Dì Mạc. . . . . . Đây là. . . . . ." Ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh rơi vào lọ thuốc màu trắng trước mặt cô.

"Cái này chính là công cụ báo thù! Loại thuốc độc này không màu không mùi, bây giờ con rất dễ tiếp cận được cậu ta, thừa dịp cậu ta không chú ý bỏ vào cà phê để cậu ta uống, mỗi lần chỉ cần một chút, đây là độc mạn tính, sẽ không phát hiện ra."

Thuốc độc! Nguyệt Tiêm Ảnh hoảng sợ trái tim run rẩy vài cái " Dì Mạc, dì muốn con hạ độc anh ta?"

"Sao? Con không ra tay được, không phải là con đã yêu cậu ta rồi chứ"

"Không có!" Nguyệt Tiêm Ảnh không cần nghĩ ngợi lập tức nói, nhưng mà phản ứng của cô qua nhanh càng biết đã nói trúng tim đen của cô.

"Mộ Trần Tuyết. . . . . ." Lần đầu tiên Dì Mạc gọi cả họ lẫn tên thật của cô ra như thế, vì không muốn trêu chọc đến kẻ thù, cô liền đổi họ tên, "Nguyệt Tiêm Ảnh" Thấm thoát cái tên này đã theo cô mười mấy năm rồi.

Dì Mạc bắt đầu từng bước một thúc ép cô, "Ông nội của con là ai hại chét! Ba mẹ của con là ai hại chết ! Còn có, là ai muốn đuổi cùng giết tận, cho nổ bom ở trên xe của con!" Ánh mắt sắc bén từng chút một ép sát tới Nguyệt Tiêm Ảnh.

"Là anh ta! Toàn bộ đều là Ám Dạ Tuyệt làm! Cho nên con sẽ không yêu anh, con nhất định phải chính tay giết anh ta!"

Nghe được câu trả lời này của cô, Dì Mạc mới nguôi giận, thở dài một tiếng, hỏi: "Đã lâu con không có về lấy thuốc, bệnh tim của con không tái phát sao?"

"A?" Nghe dì Mạc nhắc cô mới nhớ tới, từ khi cô uống vài lần thuốc của Hạ Khiêm Dật, bệnh tim không còn tái phát nửa "Dì Mạc, con cảm thấy tim của con đã hết bệnh rồi."

"Cái gì!" Giọng nói của dì Mạc tăng nhanh, đưa một bao thuốc cho cô, "Thuốc trong này đủ cho con dùng nửa năm, thuốc mỗi tuần dì đều chuẩn bị sắp xếp xong cho con, uống đúng giờ! Không được lấy thân thể của mình ra nói đùa."

Dì Mạc nghiêm khắc với cô như vậy, cũng là quan tâm thân thể của cô, Nguyệt Tiêm Ảnh cười nhạt bên ngoài, vì không để dì Mạc lo lắng, cô vẫn nhận.

Vì sao mới mấy tháng không gặp, Nguyệt Tiêm Ảnh đã cảm nhận được rõ ràng, quan hệ giữa cô và dì Mạc, rõ ràng đã trở nên không quen rồi.

******************************

Đêm đã khuya.

Hơi lạnh dần dần lan tràn. . . . . .

Nguyệt Tiêm Ảnh ngồi ngay ngắn ở trước cửa sổ chờ người kia, hôm nay rất kỳ quái, rõ ràng mỗi ngày lúc này hắn đã trở về.

Cho dù thái độ của Nguyệt Tiêm Ảnh đối với hắn vẫn rất xa cách, nhưng mà Ám Dạ Tuyệt vẫn đưa cô ngủ ở phòng ngủ chính của hắn, mỗi đêm, chờ cô ngủ thiếp đi, hắn sẽ lén lút đi vào phòng, mặc kệ cô có kháng cự hay không, cũng sẽ ôm cô đi vào giấc ngủ, cô giống như đã trở thành gối ôm của hắn.

Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, kim đồng hồ đã chỉ cùng một hướng rồi.

Đã trễ thế này, sao hắn vẫn chưa trở lại?

Bỗng dưng Nguyệt Tiêm Ảnh đứng lên, đi ra cửa phòng, hỏi bốn tên bảo vệ ở cửa đối diện: "Tuyệt thiếu ở đâu?"

"Tuyệt thiếu còn đang ở phòng sách." Bọn hắn đều là Ám Dạ Tuyệt cẩn thận lưa chọn ra từ tổ chức 'Ám', chuyên môn bảo vệ cô gái xinh đẹp trước mắt này. Lần đầu tiên Tuyệt thiếu đau lòng đối với phụ nữ như vậy, nói vậy ở trong lòng của Tuyệt thiếu cô có địa vị không bình thường, cho nên thái độ của bọn đối với Nguyệt Tiêm Ảnh rất cung kính.

"Đã trễ thế này, còn đang làm việc?" Sau khi cô nói ra mới phát hiện, lời nói như vậy có vẻ là cô đang quan tâm hắn.

Nguyệt Tiêm Ảnh đến phòng bếp pha một ly cà phê đen, mà đám bảo vệ một tấc không rời kia đang đứng ở ngoài cửa, cô dùng thân thể khẽ ngăn, lấy túi giấy nhỏ ra, lập tức đổ thuốc bột vào ly.

Thuốc bột màu trắng như muối, khẽ chạm vào cà phê, thật giống như bông tuyết đụng phải lửa mạnh hừng hực, biến mất trong giây lát.

Nguyệt Tiêm Ảnh bưng cà phê bốc hơi nóng lên đi tới phòng sách lầu hai.

"Gõ, gõ ——" Gõ nhẹ cửa hai lần.

"Là ai?" Bên trong truyền đến giọng nói từ tính mang theo chút ủ rũ.

"Là tôi." Nguyệt Tiêm Ảnh trả lời đơn giản với hắn.

Lập tức có tiếng bước chân dồn dập, từ xa lại gần ——

"Rắc rắc" một tiếng, cửa được mở ra.

Lập tức truyền đến giọng nói tức giận của Ám Dạ Tuyệt, "Đã trễ thế này, sao em còn không đi ngủ. Sao em lại mặc ít như vậy, có biết bây giờ là buổi tối rất ẩm ướt hay không."

Nguyệt Tiêm Ảnh sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ khẩn trương này, phản ứng của hắn giống như một người chồng cẩn thận quan tâm vợ của mình vậy. Mặt hồ giữa lòng cô có gió thổi qua, nổi lên vài con sóng lăn tăn.

"Tôi. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh bưng ly cà phê trên tay, "Tôi thấy anh làm việc trễ như vậy có thể sẽ mệt mỏi, cho nên pha một ly cà phê cho anh."

Đột nhiên Nguyệt Tiêm thay đổi thái độ với hắn Ám Dạ tuyệt có chút vui mừng, trong lòng kiềm nén kích động, lập tức bưng ly cà phê lên muốn uống hết.

Cánh môi dần dần tiếp cận miệng ly, trong phút chốc chạm vào ——

"Chờ một chút!" Nguyệt Tiêm Ảnh lúng túng kêu lên.