*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong thói quen của người Thượng Hải, mặc dù có rất nhiều trường chuyên trung học.
Nhưng chỉ cần nói hai chữ này là họ nói riêng đến trường trung học trực thuộc Đại học Thượng Hải.

Bây giờ trên bàn ăn, Chung Dịch nói về bạn trai như thể đang hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc.
Các thầy cô nhìn thấy ở trong mắt, một cách tự nhiên nhớ đến bóng dáng lạnh lẽo cô đơn ngồi trong góc lớp học năm xưa.
Cậu có thành tích tốt, mà ở các trường học trong nước, học sinh giỏi luôn có vầng hào quang.
Dù vậy, Chung Dịch luôn cô độc trong cuộc sống ba năm cấp 2 của mình.

Ngụy Ngọc Hàm từng đặc biệt dặn lớp trưởng để đối phương giao tiếp với Chung Dịch nhiều hơn, tốt nhất có thể làm cho Chung Dịch vui vẻ hơn.
Nhưng sau nửa tháng, lớp trưởng đến báo cáo, do dự nói: "Thưa cô, bọn em tìm cậu ấy thảo luận về bài tập thì cậu ấy đều rất nghiêm túc thảo luận với bọn em.
Nhưng tìm cậu ấy ra ngoài chơi, cho dù chỉ là chơi bóng rổ thì cậu ấy đại khái là...
không phải là không vui, chỉ là cảm thấy khó xử."

Vì vậy Ngụy Ngọc Hàm lại lén lút tìm Chung Dịch.
Cô lúc đó rất đau lòng thiếu niên này, cảm thấy Chung Dịch có phải là đã quen với việc bị ngược đãi ở nhà quen rồi.
Bây giờ trong lúc phát triển thân thể nên dinh dưỡng không theo kịp.
Dù sao thức ăn trong căn tin trường học cũng là cơm tập thể, không thể chú ý đến tất cả học sinh.

Ngụy Ngọc Hàm suy nghĩ có nên thỉnh thoảng nấu cơm riêng cho Chung Dịch hay không.

Nhưng khi Chung Dịch đứng trước mắt, vết thương trên người đã dần biến mất, là thiếu niên mặc dù gầy gò những đã rất cao.

Trước sự lo lắng của Ngụy Ngọc Hàm, cậu ngập ngừng một chút nói: "Cô ơi.
Lớp trưởng và mấy bạn khác rất tốt.
Nhưng...
nếu như em không đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, thì khi đó em còn có thể làm gì đây?"

Cậu trước giờ đều không có đường lui, được người giúp đỡ không phải là kế hoạch lâu dài.
Dù cho các thầy cô mềm lòng, sẵn sàng đóng học phí cấp 3.
Nhưng sau đó thì cậu có thể làm gì?

Chung Dịch chỉ có một lựa chọn.
Đó chính là trở thành người có điểm cao nhất trong lớp, trở thành người đứng đầu cả thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
Sau đó cầm học bổng tiến vào cấp ba, tiến lên và được nhận vào trường đại học tốt nhất.
Chỉ có như vậy cậu mới có thể nhìn thấy tương lai.


Ngụy Ngọc Hàm nghẹn lời, một hồi thở dài nói: "Ừh, cô ủng hộ em chăm chỉ học tập.
Nhưng bình thường cũng phải rèn luyện, thân thể tốt chính là tiền vốn."

Chung Dịch cười và nói: "Cám ơn cô." Cậu còn rất trẻ đã lộ ra gương mặt điển trai: "Em cũng có chạy bộ."

Đây là vẫn động rẻ nhất.

Khi Chung Dịch rời đi, Ngụy Ngọc Hàm thở dài.
Cô cảm thấy Chung Dịch đã tạo áp lực quá lớn cho bản thân.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của cậu cũng chỉ còn lại sự bất lực.
Về tính cách, lớp trưởng cũng nói Chung Dịch không phải là người không dễ hòa đồng, chỉ là thích dành thời gian của mình cho những việc có ích.

Trong chớp mắt đã qua mấy năm.
Trên thực tế, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Chung Dịch cũng đã đến thăm cô Ngụy và các thầy cô khác.
Khi đó, trên người cậu vẫn mang theo vẻ ngây ngô của học sinh cấp ba, nhưng đã khác rất nhiều so



.