Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính , ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào căn phòng nơi mà cô đang say giấc .

'' ư ...''

Nhẹ nhàng đưa tay lên che mặt nhưng không tránh khỏi câu chào buổi sáng của bầu trời nên cô đành phải ngồi dậy trong sự uể oải .

Đưa tay dịu mắt cô ngó lơ xung quanh , nhìn từ cửa đến chính giữa chiếc tường rồi quay mặt ra ban công thì thấy Long đang ngồi nhâm nhi tách tà phê thơm lộng , tay cầm quyển sách dày cộp mà đọc rất chăm chú

'' dậy rồi à ? ''

Đấy ..nói là chú ý nhưng thật ra thì mắt vẫn có thể liếc người đang ở trên giường . Nhìn anh bằng ánh mắt không phục cô chợt nhận ra mình đang đói bởi nơi đó đang kêu lên 2 chữ ùng ục ...

'' vết thương sao rồi ? ''

'' đỡ nhiều rồi . ''

Nhận được câu trả lời mong muốn Long bước ra khỏi chiếc ghế ở ban công cất đi quyển sách vào kệ sách rồi đi đến trước mặt Xuân

Theo phản xạ tự nhiên cô lùi lại mấy bước nhưng vẫn bị anh kề sát mặt mình vào

'' anh ....anh định làm gì ? ''

'' huh ... vẻ mặt bớt xanh xao rồi ''

'' có mỗi thế thôi mà cũng phải vòng vo tam quốc ''

'' xuống ăn sáng ''

'' ế ^_^ được ăn sáng rồi hjhj ''

'' ăn cháo ''

'' ặc T_T trời ơi , WHY ...sao lại là cháo ? ''

'' vậy cô nghĩ cô ăn được gì ? ''

'' ăn gì kệ tôi , trừ cháo ra trên bàn ăn có món gì ngon thì tôi ăn món đấy , mắc gì anh quản ? ''

'' vậy thì trên bàn hôm nay chỉ có cháo và sữa tươi thêm 1 ít canh gà , cô muốn ăn gì thì ăn không thì nhịn đi ''

'' what ????? cháo , sữa tươi và canh gà , anh giết tôi à ? ''

'' tùy cô thôi , ăn hoặc nhịn cô chọn đi ''

Câu nói vô tình là như thế đấy , khi cô ...người đang đứng chết lặng ở phòng thì anh chỉ ung dung bước ra khỏi phòng

'' cố nhin , cố nhịn , cố nhịn đi ,có ngày ...nhấtđịnh sẽ có 1 ngày mình sẽ trả thù ''

Cộp cộp cộp

Nhẹ nhàng đi xuống phòng ăn trong bộ đồ ngủ quá dài cô lon ton chạy tới chỗ ngồi của mình và cũng chẳng hề để ý ánh mắt của mọi người đang nhìn mình chăm chú

Nhìn vào bàn ăn thì cô còn hấy những món khác ngon hơn rất nhiều mà đâu để ý là chỗ của mình ở đăng kia , nơi có tô cháo , canh gà và cốc sữa

'' ủa ủa , tôi tưởng anh nói là chỉ có cháo và canh gà lẫn sữa thôi mà sao giờ đầy đủ quá vậy ? ''

Quay ra nói chuyện với Long 1 cách rất tự nhiên mà có thèm để ý đến cái bảng nội quy bự chà bá ở đằng sau Lục Vương đâu

'' này ...cô có biết trong giờ ăn là không được nói chuyện không hả ? ''

Hàn Phong miễn cưỡng đưa tay chỉ vào tấm bảng để giúp cho cô gái não phẳng ở đây có được 1 lời giải thích chọn vẹn

Cô nhìn lên tấm bảng nội quy rồi liếc qua Long , anh vẫn đang ung dung ăn phần ăn của mình . Không nói nhiều cô chỉ nhún vai 1 cái rồi đưa tay ra định lấy đồ ăn thì Lục Vương nhanh chóng dựt lấy đĩa thức ăn

'' làm cái gì vậy ? ''

'' phần ăn của cô ở kia ''

Mãi cho tới lúc này người yên lặng nãy giờ mới lên tiếng

'' ớ ...sao lại ...''

'' dọn đồ ăn trên bàn đi ''

Lặng lẽ ra lệnh cho đám người hầu đang đứng xếp thành hàng và chỉ trong vài giây ất cả các món ngon vật lạ đều được dọn đi hết .

Hầu hết ở đây nấu nướng chỉ gọi là cho có chứ thật ra ngồi vào bàn ăn ở nơi này trước kia chỉ có hắn và Lục Vương , mấy tháng sau mới có Hàn Phong vào đây nhưng tính ra cũng chỉ có 3 người .

10 đĩa thức ăn thì mỗi đĩa cũng chưa mất đi đến 1 nửa , ăn xong rồi thì lấy đổ đi chứ chả để làm gì .

'' tôi không ăn cái này .''

'' đó là việc của cô ''

'' vậy thì tôi thà nhịn đói còn hơn ''

Đập tay vào bàn rồi giận dỗi bước khỏi phòng ăn cô chạy nhanh lên phòng đóng cửa lại lăn vào giường ...ngủ tiếp ...

Không thèm ăn và giữ luôn ý định tuyệt thực quả là 1 quyết định khó khăn . Vùi đầu vào gối Xuân suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra từ l úc cô sắp bị kết liễu sinh mệnh bằng 1 viên đạn của sự hận thù thì đã có người dang tay ra che chở cho cô và chẳng cần phải đi tìm đâu cho xa người đó đang cho cô sống nhờ . Nhưng điều làm cô đau lòng nhất là người đó là người mà cô từng yêu , 2 người từng bên nhau rất lâu rồi xa nhau 4 năm trời . Không biết anh thế nào nhưng từ sâu trong đáy lòng cô hiện giờ đang hiển thị rõ 1 nỗi đau ngàn năm khó phai , nếu phải thừa nhận thì cô hẳn sẽ thừa nhận luôn rằng tình cảm cô dành cho anh vẫn còn , không hề ít mà ngược lại còn rất nhiều

Suy nghĩ nhiều nên nước mắt cũng phải tràn ra vì cảm síc lúc này đang đầy ắp trong cô

'' xin lỗi , cho em xin lỗi ''

Nói lời xin lỗi trong sự vô thức , hàng lông mi dài đang ướt đi vì 1 làn nước mặn chát

Sau đó cô thiếp đi , trong mơ , cô đang nhìn thấy 1 người đàn ông với vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy cô , cảm giác ....thật sự rất ấm áp

_____________________________________________________________________

Trong thời gian này cuộc sống của Diệp Hân và Trần Bảo Thiên đang rất là đau đớn

Sau khi nhìn thấy vết máu và mảnh giấy có ghi 3 chữ '' nó chết rồi '' trên đó thì 2 người chỉ có thể tin vào số phận , tin rằng cô đã chết

Rất muốn trả thù ...nhưng không có manh mối và cũng chẳng có chút nghi vẫn nào

Sự việc này xảy ra quá đột ngột khiến cho 2 người suy sụp tinh thần

Ngày nào cũng tràn ngập trong sự đau khổ , nghĩ đến cảnh 2 người 2 thế giới khiến cho Trần thiên Bảo rối bời

Còn Diệp Hân chẳng hơn gì ngày nào cũng đến trước mộ của cô tâm sự đủ điều , rồi khóc chứ sự thật ...thì đâu ai biết rằng con ấy vẫn đang sống quanh đây , tại mảnh đất washington này ...

___________________________________________________________________

Biệt thự Trí gia

Cảnh tượng đang hiện ra trước mắt trong phòng của cô là đây : 1 cảnh tượng hết sức ...không thể nói nổi ...

Long thì ngồi trên giường vẻ mặt khó chịu còn Xuân thì ...tay đang cầm lấy tay của Lọng ngoặm mạnh bằng hàm răng của mình

Cảnh tượng này khiến cho người hầu mang đồ ăn mà anh cố tình chuẩn bị sẵn cho cô chạy mất dép sau khi nhìn thấy bởi họ sợ ...nếu còn ở đây lâu sẽ bị người đàn ông kia hất cẳng ra ngoài bởi sẽ không lâu nữa 1 cơn thịnh nộ sẽ ập tới

BỘP

1 tiếng vỗ đánh đét cái vang lên trong phòng ngủ

'' dậy ''

Giọng nói mang vẻ khó chịu anh ra lệnh cho người đang gặm tay mình như ma đói

'' ôi, thịt ....ôi...trứng ...''

Tài ghê , bị đánh đau thế mà vẫn không dậy , điều này làm ...anh tức .

Đưa tay túm mạnh cổ áo cô giật mạnh rồi anh chợt thấy gương mặt của con cún con đáng yêu

2 má hồng rực lên vì hôm nay chùm chăn ngủ cả ngày

Mắt nhắm tịt lại , đôi môi hồng nhỏ nhắn đang mấp máy vì ngủ mớ

Điều này làm anh đơ người ra vài gaiay nhưng sau đó lại thu hồi ánh mắt đúng lúc đó thì cô cũng đưa tay dụi mắt

'' ế ...anh đến từ lúc nào vậy ''

Nhận được câu hỏi của cô anh cũng chỉ có thể thờ dài rồi mang khay đồ ăn đến trước mặt cô

'' ăn đi , tôi không muốn nửa đêm cô tỉnh dậy chạy xuống nhà bếp tìm đồ ăn đâu ''

Mặc dù mang tiếng là đưa đồ ăn nhưng thật ra trong đầu cô nghĩ rõ ràng tên này tiếc của nhà hắn nên mới không cho mình tìm thức ăn vào đêm khuya đây mà . .. mẹ kiếp đồ kiệt xỉ

'' ăn thì ăn ''

Suy nghĩ lại thì thấy mình cũng nên ăn cho bớt đói , dù sao để cái bụng trống không vậy thì chắc có ngày chết sớm . Ngồi từ chiếc ghế ở phía ngoài ban công nhìn vào bên trong , Long đang quan sát cô từng li từng tí một , từ cử chỉ đến hành động . Có 1 điều mà anh nhận ra ở cô ....

anh nhận ra ...cô đã trở nên thật khác so với trước kia . Đương nhiên với anh thì không nói làm gì nhưng cứ thử mà xem ...giờ chắc chắn cô đã lãnh khốc hơn trước rất nhiều . . .

Nói đến 2 từ '' tàn khốc '' ở cô anh lại thấy nhói lòng khi nhớ đến chuyện năm xưa , ngày mà trái tim anh tan nát , đầu óc lúc đó như không thể nghĩ ngợi thêm bất kì chuyện gì nữa . Quanh anh lúc đó chỉ có 1 sự u ám đến rợn người

Cuối cùng những suy nghĩ đó cũng đã dẹp được ra khỏi đầu anh , nhìn vào bên trong anh thấy cô đã ăn từ lúc nào mà không hay , giờ đang nằm lăn ra giường ôm gối mà ngủ rất say

Đứng dậy bước khỏi ban công anh đưa tay đóng cửa rèm lại rồi từ từ nằm xuống bên cạnh cô nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu , anh bất giác đưa tay sờ nhẹ lên 2 má cô , ánh mắt sâu thẳm đang nhìn cô trìu mến

Nhưng thực sự lúc này anh không hề nhận ra ...trái tim mình đang bị thao túng và hiện giờ tận sâu trong lòng anh không còn căm hận cô nữa