Đám người trại lớn Lâm thị xung quanh đều lộ vẻ "chợt hiểu ra", Tần Minh tự nhiên có cảm giác mình bị lão già xảo quyệt này nhân cơ hội lợi dụng?
Nhưng chuyện này liên quan tới danh tiết của Lâm Vũ Nhu nên anh nhịn.

Ai bảo anh không kiểm soát được nửa người dưới chứ.

Tần Minh hỏi: "Chú Lâm, những người này làm sao vậy? Sao trời lạnh thế này mà bọn họ đều tới nhờ cậy chú thé?"

Lâm Viễn Vọng nói: "Tôi đã hỏi qua rồi, hai Thổ Trại gần đây bị người ta đốt mất trại, tổng cộng hơn một trăm hộ, hơn năm trăm người bị mất nhà nên chỉ có thể tới chỗ
chú."
"Bọn họ không có nhà ở thành phố Đại Dung sao?" Tần Minh buồn bực nói.

"Thật ra thì bọn họ có nhà ở đó nhưng xa quá" Lâm Viễn
Vọng giải thích: "Hôm nay đã tối rồi, hơn nữa còn là ngày tế tổ của các Thổ Trại lớn chúng tôi, chúng tôi phải
lại canh giữ trại và tưởng nhớ tới tổ tiên, cầu cho một năm mới vui vẻ hạnh phúc, không thể trở lại thành phố Đại Dung được."
Tần Minh nghe vậy thì hơi hoảng hốt: "Vậy ngày mai tôi vẫn nên mau chóng rời đi thôi, tránh cho tốt nhất mà nhà họ Lâm cũng chẳng được yên"
Tần Minh nói: "Chuyện này vẫn là tại tôi.

Lần này có vài kẻ phát hiện ra tung tích của tôi, chúng muốn dồn tôi vào đường cùng, bọn họ cũng chỉ bị liên lụy mà thôi.

Chú Lâm, hay là như vậy đi, sau này tôi sẽ bỏ tiền và bảo Trương Hiển Dân cấp dưới của cháu đang chịu trách nhiệm ở thành phố Đại Dung xây lại nhà mới cho cư dân hai trại đó, cũng bồi thường một tiền khoản trợ cấp nhất định"

Lâm Viễn Vọng vội vàng nói: "Cậu để tôi nhận thầu cho nhé?"
Tần Minh cười chế nhạo nói: "Chú Lâm, có chút tiền như vậy mà chú cũng muốn nuốt à?"
Lâm Viễn Vọng mỉm cười nói: "Ôi, tôi không có con rể giàu có như cậu, bây giờ nhà họ Lâm chúng tôi nghèo lắm."
Tần Minh nghe được từ "con rể" này thì lại lúng túng, cảm giác đặc biệt không quen.

Người trước đây gọi anh như vậy chính là ba vợ Mộc Hạo đấy.

Hai người bàn bạc xong, lại để cho những cư dân gần đó vào trại.

Nhưng trước khi bọn họ vào, A Long còn đặc biệt tập trung người lại, quản lý và hỏi thăm, tránh cho những sát thủ kia trà trộn vào trong đó.

"Mọi người nói vài câu tiếng địa phương đi" A Long yêu cầu.


Sau đó từng người bọn họ đều nói tiếng địa phương, hầu như không sai.

Điều này làm A Long rất nản lòng vì làm vậy cũng không dễ sàng lọc được.

A Long nghĩ ngợi một lát mới nói: "Mọi người nghe kỹ, tất cả theo khẩu lệnh rẽ trái, rẽ phải, tiến lên một bước, lùi lại một bước.."
A Long đọc khẩu lệnh, cho đến khi đoàn người quen dần thì đột nhiên kêu lên một câu tiếng Anh: "Sit down!"
Nhưng cũng không có ai có phản ứng.

Trái lại, một cậu thanh niên nói: "Tôi biết cái này có ý là ngồi xuống, mọi người mau ngồi xuống đi".