"Tôi nghe được một tin tức rất tệ, ông Thường còn sống.

Tần Minh thu xếp cho ông ta dưỡng thương ở đây và bây giờ đang đi qua thăm"
Trong một căn phòng nhỏ tối tăm có hơn hai mươi người đang ngồi, bọn họ đều đã dịch dung và cải trang.

Tất cả đều là thành viên của đội Dạ Tường Vi do một mình Liễu Lan phát triển ra.

Từ năm ngoái, Liễu Lan đã nhận ra được Thường Hồng Hi muốn lập Tần Minh làm người thừa kế, ý thức được cơ hội của mình đã đến nên tự mình bỏ tiền ra thuê một đội ở Hoa Hạ để giúp đỡ anh vào lúc cần thiết, sau đó thuận lợi lên chức.


Nhưng biến hóa không thể theo kịp kế hoạch, đấu tranh nội bộ của Thường Hồng Hi và nhà họ Triệu trong Hoàn Vũ đã nhanh chóng thay đổi, lại thêm thầy Liễu Lan về hưu khiến cô ta leo thẳng lên nắm quyền lớn mà không cần thêm công lao gì nữa.

Liễu Lan đúng lúc lựa chọn đứng bên phía Triệu Tinh, điều đội này qua truy sát Tần Minh.

Đám người này của Liễu Lan đều là người Hoa Hạ, còn thông thạo tiếng địa phương và phong tục ở các nơi cùng đủ loại tin tức tình báo, bọn họ mới thành công trà trộn vào trại lớn Lâm thị.

Đám người nhìn về phía một người đàn ông da đen với dáng vẻ thô lỗ, đây là do Liễu Lan cải trang ra.

Cô ta chất vấn: "Anh không nghe nhầm chứ? Chẳng phải ông Thường đã bị giết chết rồi à? Bọn họ đi về hướng nào?"
Người nghe trộm kia nói: "Bọn họ đi về phía phòng nghiên cứu đằng sau trại lớn Lâm thị, ở đó có rất người canh gác nên tôi không có cách nào tới gần được."
"Bọn họ có nhiều người không?"
"Cậu ta không dẫn theo nhiều người, thậm chí còn không dẫn theo hai người phụ nữ của cậu ta nhưng dẫn theo cô chủ nhà họ Lâm và Vũ Long - cận vệ của cậu ta."
Liễu Lan nói như chém định chặt sắt: "Đây chính là cơ hội của chúng ta.

Chúng ta phải tranh thủ trời tối lẻn vào trong đó, một khi thất bại sẽ đốt luôn chỗ này, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn.


Chúng ta nhất định phải cứu được ông Thường và Triệu Tinh ra.

Đây là công lao lớn đấy.

Một khi chúng ta thành
công thì tương lai các anh sẽ không thiếu vinh hoa phú quý đâu.

Mọi người nghe theo mệnh lệnh của Liễu Lan, chuẩn bị các loại nguyên liệu châm lửa, súng ống, mặc áo lông dày để che giấu.

Bọn họ ăn vài miếng cơm lại bắt đầu rời đi.

Trong lúc người trại lớn Lâm thị đang ăn cơm, đám người Tần Minh đã đi tới căn cứ nuôi sâu được hiện đại hóa phía sau trại lớn.

Tần Minh nhìn thấy Thường Hồng Hi đang xem tẩu nói trong một căn phòng.


Thường Hồng Hi thấy Tần Minh tới thì rất bực bội, mắng: "Tần Minh, đã mấy ngày rồi mà bây giờ con mới đến à? Ba chỉ bị chút vết thương nhỏ, đầu cần.

phải dưỡng thương lâu như vậy chứ?"
"..." Tần Minh chợt ngẩn người.

Thật ra anh chẳng còn tình cảm gì với Thường Hồng Hi nhưng nhìn ông ta giống như lúc mới gặp ở thành phố Quảng lại vô cùng xúc động.

"Ba...!ba." Tần Minh lắp ba lắp bắp một lúc lâu vẫn không sao nói ra được.

Lâm Vũ Nhu ở bên cạnh nhắc nhở: "Bây giờ ông ta có chút triệu chứng giống như mất trí nhớ giai đoạn đầu, bởi vì bị thôi miên nên một phần ký ức bị ảnh hưởng rất lớn.

Về năng lực hành vi không thể bằng trước kia nhưng vẫn có thể tự lo cho mình về phương diện sinh hoạt được..