Lý Thuấn vô cùng xúc động: "Cụ nội cố gắng suốt cả đời còn không bằng nửa năm của thằng nhóc Tần Minh này.

Cuộc đời đúng là trớ trêu"
Lý Tinh Hồng cũng bùi ngùi: "Đúng vậy, nếu cụ nội dám sa ngã, lừa bán tài sản nhà nước cho Hoàn Vũ thì có lẽ lại có thể đặt cược."
Lý Thuấn lắc đầu: "Vậy căn cơ nhà họ Lý chúng ta đã không ổn định rồi, Hoa Hạ cũng sẽ không có tình trạng như bây giờ.

Đây là quân cờ domino, một khi nó bắt đầu thì tất cả đều kết thúc."
Lý Thuần chà xát tay nói: "Không nói những chuyện vô nghĩa này nữa, chúng ta nên đánh thì vẫn phải đánh một trận thôi.


Lần trước tôi thua không rõ ràng nhưng lần này đã có chuẩn bị trước rồi, sẽ không phạm phải sai lầm trước đó nữa."
Dưới cây đại thụ trăm tuổi của thổ trại Lâm Thị, Tần Minh và Phương Cửu Thông đã kết nghĩa anh em.

Tần Minh nói với mấy người Lý Thuấn và Cổ Bình Sinh: “Tần Minh tôi là người coi trọng bạn bè, huống chi bây giờ tôi đã kết nghĩa anh em với anh Phương, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi.

Đám các người ai muốn làm khó anh ấy thì phải qua được cửa ải là tôi trước đã.

Nếu Tần Minh này thua thì tôi sẽ lập tức cuốn xéo”
Phương Cửu Thông đứng ở bên cạnh nhìn anh, nói đùa: “Người anh em, cậu không đánh lại được đầu, đối phương là Lý Thuần đấy.”
Tần Minh nói: “Nếu thua thì chẳng phải vẫn còn anh
sao?”
“Ha ha ha...” Hai người họ nhìn nhau rồi bật cười.

Nhưng sắc mặt của Lý Thuấn trở nên khó coi, tự nhiên lại nhảy ra một Tần Minh chắn trước Phương Cửu Thông.


Còn hai người Hoàng Tín và Lưu Hạo Vũ đều rất không vui, họ cho rằng mình vừa mới đánh bại Tần Minh ở Bắc Kinh vào mấy ngày trước, thế nên chẳng qua Tần Minh chỉ thắng nhờ dựa vào vũ lực thôi.

Hoàng Tín nhảy ra, mắng: “Tần Minh, cậu là một thằng rác rưởi, cậu sẽ không thật sự cho rằng mình rất tài giỏi đâu nhỉ? Không đâu chứ?”
Tần Minh cười hờ hững: “Chẳng lẽ tôi không tài giỏi sao? Chẳng phải Lý Thuấn đã thua dưới tay tôi sao?”
Lý Thuấn bị nhắc đến thì bực bội đến trợn trừng mắt.

Lưu Hạo Vũ nói: “Có thể Lý Thuần chỉ nhất thời bất cẩn thôi.

Anh có bao nhiêu phần lượng, chúng tôi còn không rõ sao? Có thể thắng được anh một lần thì đương nhiên sẽ có thể thắng được anh hai lần.

Anh đã nói rồi đấy nhé, nếu thua thì anh sẽ lập tức cút xéo?”
Tần Minh đáp: “Đúng vậy.”
Hoàng Tín lập tức đứng ra, nói: “Nếu cậu đã không chịu thua, vậy thì tôi sẽ cho cậu thua thêm lần nữa.

Chuyện cậu thua dưới tay tôi hai lần sẽ nhanh chóng lan truyền khắp giới võ thuật.

Cậu học trò tài giỏi của Trương Toàn Chân chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Tần Minh nhíu mày, người này thật là bất lịch sự, mắng anh thì thôi đi, còn mắng cả Trương Toàn Chân nữa.

“Bắt đầu đi” Tần Minh giấu đi sự tức giận, kiêu ngạo vươn một tay ra: “Hay là cả hai người cùng lên đi”
Hoàng Tín sải một bước lên trước, tung móc trái theo hướng chính diện, đồng thời ngạo nghễ nói: “Một mình tôi là đủ rồi.”
Tốc độ của Hoàng Tín rất nhanh, Tần Minh né trái né phải, Hoàng Tín càng thêm tự tin: “Hừ, lần này đã biết tránh rồi đấy, nhưng vẫn quá chậm”
Tần Minh không cho là vậy, chẳng qua là anh không muốn đánh bại gã ta một cách quá dứt khoát, để tránh việc vở kịch hồi ở Bắc Kinh trở nên công cốc.

Anh ra một vài chiêu bình thường, đều là ở trạng thái phòng thủ.

Hoàng Tín đánh mãi mà không hạ được Tần Minh nhưng gã ta lại càng tự tin, kiêu ngạo hơn.

Bởi vì lần trước là Tần Minh đuổi đánh gã ta, lần này là gã ta áp chế Tần Minh và ra đòn..