“Đây là lương ba ngày của cô, cô bị đuổi việc, cô hoàn toàn không biết làm việc.

Chết tiệt, làm ba ngày mà bể ba mươi cái đĩa của tôi, mất mười tám cái thìa, ở đây không phải nơi để cô chủ như cô trải nghiệm cuộc sống.
Tại một nơi nào đó của nước Đức – châu Âu, Nhiếp Hải Đường mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, bị đuổi ra khỏi cửa sau của một nhà hàng.
Quản lý của nhà hàng thô bạo đuổi Nhiếp Hải Đường ra ngoài, khinh thường ném hai trăm euro vào người cô, tiền rơi vãi trên đất.
Nhiếp Hải Đường cầu xin bằng tiếng Anh:
“Cô Helen, xin cô cho tôi một cơ hội nữa.”
Nhưng người quản lý thô bạo đẩy Nhiếp Hải Đường, mắng: “No way."
Nhiếp Hải Đường cố chịu đựng, cúi xuống nhặt hai trăm euro trên đất, cô không có lời nào để phản bác, ít nhất cũng có trả tiền công, cô nắm chặt lấy hai trăm euro này, sợ bị cướp mất.

Từ nhỏ để lớn, đây là lần đầu tiên cô làm việc, lần đầu tiên kiếm được tiền dựa vào sự cố gắng của mình.
Cô xòe tay ra nhìn, bẩn thật, nhiều chỗ bị trầy xước vì không quen việc nặng.
Cô lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên đến nhà hàng làm phục vụ, mới làm vài ngày mà cô gây ra đủ thứ rắc rối, hoàn toàn không làm được tích sự gì.
Trong đầu cô lại nhớ đến lời mẹ nói: “Chỉ cần con đồng ý xem mắt thì con muốn thứ gì mẹ sẽ cho con thứ đó, muốn bao nhiêu tiền thì cho bấy nhiêu tiền.


Nếu con không đồng ý thì thử cảm giác không có gì trong tay đi.
“Đây chính là cảm giác không có gì trong tay sao?” Nhiếp Hải Đường cắn chặt môi, hít sâu để điều chỉnh lại cảm xúc, tránh kích động quá lại bật khóc, thể thì xấu hổ lắm.
Mấy hôm nay trong bếp có đĩa rửa không xong, trong nhà hàng có bàn cũng lau không xong, thỉnh thoảng còn bị quản lý mắng chửi, làm không tốt sẽ bị trừ tiền.
Nhiếp Hải Đường dựa vào tường: “Trước đây Tần Minh cũng từng trải qua những chuyện này sao, chắc hẳn trước đây anh ấy rất vất vả.

Giờ anh ấy đang làm gì nhỉ? Hình như Bạch Ngọc Thuần rất hứng thú với anh ấy, họ đang ở bên nhau sao? Anh ấy sẽ quên mình sao?"
Nhiếp Hải Đường vội nạp tiền cho điện thoại, lúc điện thoại khôi phục chức năng, cô vui vẻ như một đứa trẻ, cuối cùng cũng có thể liên lạc cho Tần Minh rồi.
Nhưng Nhiếp Hải Đường lại bối rối, liên lạc thế nào bây giờ?
Nói cô lừa anh? Chọc anh? Thế chẳng phải xem tình cảm của hai người là trò đùa à?
Nhiếp Hải Đường khó xử sờ điện thoại, lẩm bẩm: “Mình không nói gì đã đi, chắc chắn Tần Minh rất buồn.

Ừm ừm...!Mình nói thật vậy, chắc anh ấy sẽ tha thứ cho mình nhỉ?”
Nhiếp Hải Đường lo lắng nghĩ: “Không không, vẫn nên lừa anh ấy, đây là một lời nói dối đẹp đế”
Suy nghĩ hồi lâu, Nhiếp Hải Đường gãi đầu, nảy ra ý tưởng, nói: “Phải rồi, nói là kiểm tra sức khỏe trong nước xảy ra sai sót, cần bên này chẩn đoán, sau đó xin lỗi anh ấy, nếu anh ấy giận thì về dỗ anh ấy sau”
Nhiếp Hải Đường nhếch miệng, vui vẻ gửi cho Tần Minh một tin: “Tần Minh”
Nhiếp Hải Đường vừa gửi tin nhắn thì điện thoại lập tức rung lên, là Tần Minh gọi đến, trong lòng cô ngọt ngào: “Tần Minh đang canh điện thoại, đang đợi tin tức của mình sao?”
Điện thoại nối máy, cả hai đều im lặng.

“Hải Đường, là em sao?” Cuối cùng, là Tần Minh lên tiếng trước, giọng nói vừa kích động vừa mừng rỡ, đồng thời cũng có cảm giác như rất lảng tránh.
“Hu hu...!Đã lâu rồi Nhiếp Hải Đường không nghe được giọng nói của Tần Minh, cuối cùng lúc này không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.

Cô không quan tâm gì nữa, ngồi xổm xuống bên đường: “Tần Minh, em nhớ anh.”
Tần Minh cảm khái nói: “Anh cũng nhớ em, bệnh của em thế nào rồi?”
Nhiếp Hải Đường vội nói: “ Tần Minh, anh nghe em nói, em...!có thể báo cáo khám sức khỏe của em trong nước xảy ra vấn đề, khám lại ở bên này thì phát hiện, phát hiện hình như không có bệnh đó.”
Thình thịch, thình thịch.

Trái tim vui vẻ đập điên cuồng.
Lúc này, Tần Minh ở nhà họ Mộc nghe Nhiếp Hải Đường nói thế thì sững sờ.

Anh nhớ đến lời nói của ông thầy bói họ Trương, chỉ cần anh hoàn thành việc mà ông Trương sắp xếp thì có thể giải quyết được trắc trở trong số mệnh của anh, chuyện này là thật?
Đêm tân hôn ở với Mộc Tiêu Kiều thì liên lạc được với Nhiếp Hải Đường ngay, không ngờ bệnh của cô lại là sơ sót của bệnh viện trong nước, rất có thể không phải là ung thư.
Tần Minh không kìm được vẻ vui mừng trên mặt mình, việc xung hỉ này đúng là thần kỳ quá đi mất.

Tần Minh nói: "Hải Đường, tốt quá rồi, chắc chắn em sẽ không sao.

Em đang ở đâu? Anh đi tìm em.”
Trong lòng Nhiếp Hải Đường lộp bộp một tiếng, cô do dự chốc lát.

Nếu Tần Minh lập tức đến tìm cô thì chẳng phải sẽ biết cô không hề bệnh sao, lời nói dối của cô cũng sẽ bị vạch trần.
Nhiếp Hải Đường hốt hoảng nói: “Em, em cũng không biết nữa, mẹ em thu xếp, qua một thời gian nữa em về rồi.

Mọi chuyện bên em vẫn ổn, anh không cần lo lắng cho em.
Vì không muốn Tần Minh lo lắng, Nhiếp Hải Đường chỉ đành nói dối.
Tần Minh nghe Nhiếp Hải Đường nói tình hình khá tốt nên cũng yên tâm, anh nói: “Vậy thì tốt, anh đợi em về.
Tần Minh nghĩ đến chuyện bây giờ anh đã ở rể nhà họ Mộc thì hơi bối rối, nên giải thích thế nào với Nhiếp Hải Đường đây.
Đây đều là chuyện bất đắc dĩ phải làm, tất cả là vì ngày sinh bát tự của anh hợp với Mộc Tiêu Kiều, có thể giúp nhà họ Mộc hóa giải số kiếp ngăn chặn tai họa, ở rể không phải ý của anh.
Nhiếp Hải Đường ở đầu kia điện thoại cũng bối rối không thôi, nên làm thế nào để thu lại lời chia tay trước đó bây giờ?
Lúc đó Nhiếp Hải Đường thật sự nghĩ rằng cô bị ung thư sẽ chết nên mới tuyệt vọng như vậy, cuối cùng là cô bị lừa.
Tần Minh nghĩ ngợi, hỏi: “Hải Đường, em có tin anh không? Mãi mãi tin anh không?”
Nhiếp Hải Đường không chút do dự: “Ừm, em mãi mãi tin anh."
Trong lòng Tần Minh vui mừng, nói :"Vậy thì tốt, anh có một chuyện muốn giải thích với em..."
Đột nhiên, Nhiếp Hải Đường kinh ngạc hỗ lên: "A! Điện thoại của tôi!”
"Help!"
“Đứng lại."
"Tút tút”
Tần Minh không nói nên lời, anh nghe thấy, điện thoại của Nhiếp Hải Đường bị người ta giật rồi.
Nhưng ngay cả Nhiếp Hải Đường ở đâu anh còn chưa hỏi được, cũng không giúp được.


Có điều, theo như Nhiếp Hải Đường nói thì rất có khả năng bệnh của cô là chẩn đoán sai, cho nên xác suất cô không sao là rất lớn.
Bởi vì Nhiếp Hải Đường không nói thật nên Tần Minh không lo lắng mấy, thầm nghĩ: “Cô ấy ở cùng với mẹ, chắc không cần lo lắng về phí sinh hoạt của cô ấy, đợi cô ấy đổi điện thoại mới chắc sẽ liên lạc với mình thôi.”
Tần Minh cất điện thoại, tâm trạng anh rất tốt.
Anh quay về phòng, vì phải nhận điện thoại nên vừa nãy anh ra sân nói chuyện.
Nhưng lúc Tần Minh định quay về phòng thì thấy một người đứng ở cửa, miễn cưỡng thì cũng xem là em vợ của anh, Mộc Tư Thuần.
Từ lúc Tần Minh vào nhà này thì đã không thân thiện gì với Tần Minh rồi, vẻ mặt lúc nào cũng sa sầm.
Tần Minh hỏi: "Cô làm gì?”
Mộc Tư Thuần khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý, đứng trên bậc thềm nói: “Thứ bất tài không biết xấu hổ như anh, tôi không biết anh dùng cách gì để có thể ở rể nhà họ Mộc chúng tôi, nhưng chị đây rất không ưa anh.

Rác mà Nhiếp Hải Đường không cần thì nhà họ Mộc chúng tôi cũng không cần”
Nói xong, Mộc Tư Thuần đóng cạch cửa lại, nhốt Tần Minh bên ngoài.
Tần Minh cau mày, cô đang làm cái khỉ gì thê?
Giờ đã là nửa đêm rồi, những người khác ở nhà họ Mộc đều đã ngủ, thế này bảo anh đêm nay phải ngủ trong vườn hoa à?
Tần Minh mắng: “Mẹ kiếp, mặc dù nói là kết hôn giả, nhưng thế này thì thiệt thòi cho mình quá rồi.

Tốt xấu gì thì ông đây cũng đến để đổi vận cho các người, giải quyết rắc rối cho các người đấy.”
Nhà họ Mộc vô cùng xa hoa, tổng cộng có ba tòa nhà hợp lại thành một trang viên, Tần Minh ra cửa hông, có lẽ vẫn mở.
Nhưng anh nghĩ nhiều rồi, của nhà họ Mộc đều bị Mộc Tư Thuần khóa lại hết.
Mặc dù Tần Minh phát cáu, nhưng ông thầy bởi họ Trương đã nói rồi, đêm đầu tiên của chuyện xung hỉ này phải ở nhà họ Mộc, còn phải ở cùng phòng với Mộc Tiêu Kiều, nếu không sẽ không linh.
Anh vừa nhận được điện thoại của Nhiếp Hải Đường, chuyện có chút chuyển biến tốt, anh không muốn vì việc này mà hỏng hết mọi chuyện.
Anh vừa lẩm bẩm ‘trời giao trách nhiệm lớn lao cho người nào vừa leo vào nhà, vì phòng của anh ở tầng hai, mà đúng lúc cửa sổ đang mở.
Tần Minh cẩn thận trèo lên tầng hai, vừa đến bên giường thì đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hô kinh ngạc: “Ai?”
Tần Minh không vui nói: “Còn ai nữa, người chồng rẻ tiền của cô! Ể? Sao cô...".