Mộc Tiêu Kiều lái xe lao nhanh đến viện dưỡng lão Nam Sơn.
Đó cũng là sản nghiệp dưới tên Tần Minh, nằm ngay bên cạnh trang viên Nam Sơn.

Nơi đây có đội ngũ bác sĩ, thiết bị y tế hàng đầu trong và ngoài nước, rất nhiều lãnh đạo quân đội và quan chức chính trị cấp cao bị bệnh đều không tới bệnh viện mà ưu tiên đến nơi này trước.
Không phải có tiền là có thể khám bệnh ở đây, cần phải có quan hệ.
Người bình thường có qua lại với Hầu Khánh hoặc Thích Vân Đông đều có thể đến điều trị.
Nhưng Thích Vân Đông phụ trách công việc kinh doanh của toàn bộ khu vực phía Nam, thường xuyên không ở thành phố Quảng nên đa số mọi người đều biểu quà cho Hầu Khánh, đây cũng là nguồn thu nhập khác của ông ta.
Sau khi đến nơi, Mộc Tiêu Kiều vẫn tiếp tục dùng giấy vệ sinh lau tay, lau tới mức lòng bàn tay đỏ lên.
Tần Minh cười nói: “Cơ thể được rửa sạch nhưng ký ức sẽ không bao giờ biến mất."
Mộc Tiêu Kiều tức giận mắng: “Anh còn cười à? Anh đừng cho tôi cơ hội, tôi sẽ nhân lúc anh ngủ cắt món đồ chơi đó của anh! Tôi đã lớn từng này mà chưa chịu uất ức như bây giờ lần nào, bẩn thỉu, ghê tởm chết mất!”
Tần Minh không mặn không nhạt mỉa mai: “Đúng đấy, cậu em của tôi ghê tởm chết mất, cậu em của người ta thơm lắm, ví dụ như ông chủ Chu đó.”
Anh vừa dứt lời, Mộc Tiêu Kiều lập tức hết giận.
Tần Minh đang nhắc nhở cô ta, nếu anh không ra tay giúp đỡ, chắc bây giờ cô ta đã bị Chu Thịnh Văn chơi rồi.

“Hừ!” Mộc Tiêu Kiều không cãi lại được, cũng không muốn nói cảm ơn.

Cô ta tức giận quay đầu, hất mái tóc dài đen nhánh rồi đi vào viện dưỡng lão.

Bên trong một phòng bệnh ở tòa nhà nào đó của viện dưỡng lão đã chật kín người.
Có người mặc quân phục, người mặc vest, người mặc cảnh phục, cũng có người mặc trang phục thời Đường, tóm lại mỗi người một kiểu, dù là loại nào cũng toát ra khí chất của người có địa vị cao.
Khi tới cửa, Mộc Tiêu Kiều bỗng kéo tay Tần Minh.
Tần Minh lập tức rút tay ra, hỏi: "Cô làm gì đó? Muốn lợi dụng hả?”
"Lợi dụng cái đầu anh! Vết chai trên tay anh còn dày hơn người giúp việc nhà tôi, tôi lợi dụng được gì?” Mộc Tiêu Kiều cực kỳ tức giận, mắng: “Không biết làm bộ làm tịch à? Tôi kết hôn với anh chỉ để đổi vận cho ông nội của tôi thôi.

Bây giờ cuối cùng ông ấy cũng tỉnh lại, người đến thăm ông ấy đều là các lãnh đạo khu quân sự hoặc giới chính trị, anh có thấy mấy người đứng ở cửa kia không? Họ đều là ông trùm trong giới kinh doanh mà còn phải xếp hàng đợi vào gặp ông nội tôi đấy.”
Tần Minh cũng xem như đã hiểu, nhà họ Mộc bắt anh làm con rể “đổi vận”, hóa ra là để "đổi vận” cho ông cụ Mộc.
Mộc Tiêu Kiều duỗi tay túm lấy Tần Minh, nói: “Anh đừng gây sự ở đây, hứa với tôi phải thể hiện thật tốt dù chỉ là diễn kịch.

Nếu làm tốt, tôi sẽ không trách anh chuyện ở bệnh viện.”
Tần Minh cau mày, không nắm tay Mộc Tiêu Kiều mà ôm lấy vòng eo thon của cô ta, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp: “Nếu cô đã thành tâm thành ý cầu xin tôi, đóng vai cháu rể ngoan trước mặt ông cụ cũng không phải không được.”
Thân thể mềm mại của Mộc Tiêu Kiều run lên, cô ta muốn giãy ra nhưng lại sợ Tần Minh quay đầu bỏ đi, đành phải chịu thua, nghiến răng nói: “Anh, anh đừng có làm càn lợi dụng tôi!”
Bàn tay to của Tần Minh trượt xuống vỗ một phát, cực kỳ đàn hồi, cảm giác mượt mà, anh không chờ Mộc Tiêu Kiều nổi cáu đã nói trước: “Cô ăn nói đàng hoàng một chút thì tôi sẽ nghiêm túc, đừng đánh giá bản thân quá cao, đưa tới tận cửa chưa chắc tôi đã ăn đâu.

Đôi khi trừng phạt cô chỉ đơn giản là dạy dỗ thay ba cô mà thôi.”
Mộc Tiêu Kiều tức giận, vừa bị sờ mông, ôm eo còn bị anh lên mặt dạy dỗ, cô ta cảm thấy mình đã bị anh khống chế.
Hai người đến khá muộn, ông cụ Mộc gặp mặt những vị khách khác hết, Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều mới vào.
Trong phòng bệnh không còn ai khác, chỉ họ hàng trực hệ và anh chị em bàng hệ của nhà họ Mộc.
Mộc Hạo có tổng cộng ba người anh em và một người em gái.
Mộc Hạo đứng đầu, kế đó là chú hai Mộc Kiếm Kiều, cuối cùng là chủ ba Mộc Kiếm Hùng.
Mộc Hạo là con của vợ cả của ông cụ, hai người còn lại là con riêng do vợ hai sinh.
Cô út Mộc Thư Vân là con của vợ ba của ông cụ Mộc.


Mộc Thư Vân vẫn còn độc thân và làm từ thiện, đối xử với mọi người rất thân thiện nhưng cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Vì năm đó vợ cả giết vợ hai, hai anh em Mộc Kiếm Kiều và Mộc Kiếm Hùng không nơi nương tựa, tranh giành gia sản cũng không lại Mộc Hạo, vậy nên tình cảm giữa ba anh em Mộc Hạo cực kỳ không tốt.
Vợ ba của ông cụ không bị giết, ngược lại làm chị em tốt với vợ cả nên tình cảm giữa Mộc Hạo và em gái Mộc Thư Vân cũng khá tốt.
Có hai bà cụ quần áo lụa là đang ở bên giường bệnh chăm sóc cho ông cụ Mộc, Tần Minh đoán hẳn là vợ cả và vợ ba của ông cụ.
Mộc Hạo thấy Mộc Tiêu Kiều và Tần Minh tới thì nhanh chóng giới thiệu: “Ba nhìn kìa, Tiêu Kiều đến rồi.

Theo cách của Trương chân nhân, chúng con đã tìm được Tần Minh có ngày sinh tháng đẻ rất hợp với Tiêu Kiều.

Hai đứa đi xem mắt, hơn nữa còn vừa gặp đã yêu.

Hôm qua mới tổ chức lễ kết hôn thì hôm nay ba đã tỉnh lại, Trương chân nhân đúng là thần thánh”
Tần Minh chỉ muốn cười, thầm nghĩ: “Xem mắt? Vừa gặp đã yêu? Ông lừa quỷ à! Mộc Hạo, ông nói vớ va vớ vẩn trong bộ dạng nghiêm túc đó, dù gì ông cũng là ông chủ lớn, nói vậy ba ông tin được sao?”
Nào ngờ ông cụ Mộc lại đồng ý gật đầu: “Con có thể tìm được Trương chân nhân, giỏi lắm! Có ông ấy giúp đỡ, cái mạng già của ba cũng coi như giữ được, chắc hẳn những phiền phức của nhà họ Mộc chúng ta cũng sẽ được giải quyết đúng thời cơ.”
Trong đầu Tần Minh tràn ngập dấu chấm hỏi.
Ông già, ông điên rồi sao? Trước hết không phải ông nên cảm ơn sự nỗ lực của toàn thể các bác sĩ và y tá trong viện dưỡng lão Nam Sơn của ông đây ư?
Mặc dù ông thầy bói Trương đó cũng có chút bản lĩnh, nhưng đừng nói là ông thật sự tin “đổi vận” đã chữa khỏi bệnh cho ông đấy nhé?
Mộc Hạo vui vẻ nói: “Đúng vậy, lời Trương chân nhân nói không bao giờ sai cả, ông ấy cũng chưa từng bói sai chuyện gì.

Ngày nay thần tiên không nhiều, thật sự quá khó tìm, hành tung thất thường, không có chỗ ở cổ định.
Nghe vậy, Tần Minh cảm thấy nhận thức của họ về ông Trương hoàn toàn không giống mình.
Hơn nữa có chuyện gì với hai ba con này vậy, sao cả hai đều mê tín thế kia?
Đúng vậy, ban đầu Tần Minh đồng ý tới ở rể cũng là mê tín.
Nhưng lúc đó Tần Minh đã mất lý trí, anh bị thầy bói làm dao động, rất muốn nhanh chóng thay đổi "bế tắc cuộc đời” của mình và muốn tìm được Nhiếp Hải Đường.
Anh cảm thấy tình hình của mình lúc đó một nửa là do bị dao động.
Sau đó anh đã xem vài cuốn sách tâm lý học, khi lạc lối và bị quan, con người rất dễ bị dao động.


Nhớ lại tối hôm ấy, anh cũng trong tình trạng như thế.
Thời gian trôi qua, Tần Minh cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp, nào là bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của Nhiếp Hải Đường bị sai sót, anh tình cờ gặp ông Trương đang xem bói gỡ rắc rối cho nhà họ Mộc, sau đó anh bị dao động, ông cụ Mộc lại trừng hợp tỉnh lại dưới sự cố gắng cứu chữa của bác sĩ.
Tất cả đều là trùng hợp, hiệu ứng cánh bướm.

Nhiều sự trùng hợp đã khiến ba con nhà họ Mộc trở nên mê tín.

Tần Minh cũng không tin thầy bói Trương một trăm phần trăm, do vậy khi thấy hai ba con Mộc Hạo tin tưởng như thế mới có thể lặng lẽ xỉa xói trong lòng.
Ông cụ Mộc nắm tay Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều, nói: “Hai cháu đều là đứa trẻ ngoan, tiếc là ông không thể chứng kiến lễ cưới của hai cháu.”
Tần Minh nói thầm trong lòng: “Lễ cưới gồm một bàn tròn, còn không cho chú rể là tôi lộ mặt, ông không chứng kiến cũng được.”
Mộc Tiêu Kiều hơi kích động, nước mắt lưng tròng đáp lại: “Ông nội, ông nhất định phải khỏe lên, không lâu nữa là ông có thể ra viện và về nhà rồi."
Ông cụ Mộc cười ha ha: “Cháu gái ngoan, ông sẽ khoẻ lại thôi.

Ông già đây vẫn chưa muốn rời khỏi thế giới phồn hoa này, ông còn muốn được ôm chắt, cháu gái, cháu rể, các cháu phải cố lên, mau mau cho ông bế chắt đấy”
Tần Minh tiếp tục chỉ trích trong lòng: “Ông cụ à, ông đừng mơ.

Đợi ông ra viện, chắc tôi sẽ ly hôn với cô ta.

Lý Mộng muốn gả vào nhà giàu như vậy thì chắc sẽ mang thai sớm hơn.”
Tần Minh tưởng gặp mặt thế là đủ rồi, không ngờ vợ của chú hai Mộc Kiếm Kiều lại lên tiếng: “Ồ, Tiêu Kiều kết hôn rồi sao không nói với mọi người một tiếng? Trông anh chàng này cũng được đó, là cậu chủ của gia đình nào mà lại tình nguyện tới ở rể vì Tiêu Kiều nhà chúng ta vậy?”
Chàng trai bên cạnh nói: “Mẹ, con biết anh ta, con mới thấy trên tạp chí Fortune mấy ngày trước, hình như anh ta là một gã nghèo nàn.”
Lời này vừa dứt, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức thay đổi..