Lương Thiếu Dũng giơ điện thoại lên, nói: “Cậu nhìn đi, cô ấy đồng ý rồi.”
Tần Minh đọc nội dung trong khung chat trên điện thoại của Lương Thiếu Dũng.
“Tiểu Nghiên, Tần Minh đang tìm người đi dự đám cưới của bạn cậu ấy, ba người trong ký túc xá chúng tớ đều bận, cậu ấy muốn nhờ cậu nhưng ngại nói, cậu đi cùng cậu ấy được không?”
“Được thôi, tớ thích nhất là ăn chùa."
Tuy là Lương Thiếu Dũng tự ý liên lạc, nhưng Tần Minh cũng rất vui khi nhìn thấy câu trả lời của Trương Tiểu Nghiên, không hổ là bạn thân anh tin tưởng, hoàn toàn không bị một số chuyện gần đây trên trang web trường ảnh hưởng.
Lương Thiếu Dũng vỗ vai Tần Minh: “Người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi, nắm chặt cơ hội đi.

Trương Tiểu Nghiên là hoa khôi của lớp chúng ta, quan trọng nhất là tính cách tốt, mặt trẻ con, giọng loli, bộ ngực, vòng eo và đôi chân đó.

Chậc, cậu cũng biết nam sinh lớp chúng ta nghĩ gì về cô ấy mà, không biết sao cô ấy chẳng thích ai cả.


Cậu đã thân với cô ấy thì phải nắm bắt đấy!”
Tần Minh thật sự dở khóc dở cười, trong lòng anh vẫn nhớ đến Nhiếp Hải Đường.
Thế nhưng anh không tiện từ chối lòng tốt của các anh em, điều đó sẽ khiến họ thất vọng, anh đành phải nói: “Được, được, được, tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt của các anh em.

Tối nay tôi sẽ bao các cậu bữa khuya."
“Ting”, ngay sau đó Trương Tiểu Nghiên gửi tin nhắn cho Tần Minh.
Tần Minh đọc tin nhắn Trương Tiểu Nghiên gửi cho mình: “Người bạn nào của cậu kết hôn sớm vậy?”
Tần Minh nghĩ rồi đáp: “Một người bạn rất quan trọng của sếp tớ, thời gian là vào ngày kia, địa điểm ở thị trấn Phượng Dương, tỉnh Phúc, chặng đường hơi xa, có thể phải đi tàu cao tốc đến thành phố, sau đó đổi xe tới thị trấn.”
Trương Tiểu Nghiên nhanh chóng gửi lại biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ, đồng thời trả lời: “Thị trấn Phượng Dương? Đó là quê của tớ."
Tần Minh chu miệng bất ngờ, trùng hợp vậy sao?
Trương Tiểu Nghiên tiếp tục: “Vậy đi chung đi, hay là đi sớm một ngày được không? Tiện thể tớ về nhà một chuyến, đến đó sớm một chút cũng tốt hơn là vội vàng tới, tối mai đi tàu cao tốc về nhé?”
“Được thôi.” Tần Minh đáp lại một câu.
Anh cũng không nghĩ nhiều, thêm một người đi thì có thêm bạn, đỡ nhàm chán.
Tần Minh đã nghĩ đến việc bảo Tống Dĩnh và Thích Minh Huy đi cùng, nhưng hai người họ hiện đang giải quyết công việc kinh doanh của tập đoàn tại Hoa Hạ, họ còn phải kết nối với doanh nghiệp của tất cả các nước châu Á, liên quan đến các ngành dầu mỏ, vận tải, hàng không, kim loại màu và tài chính...
Chỉ tính nội dung báo cáo do các công ty chi nhánh đệ trình cũng đủ để họ xem suốt mấy tháng, Tống Dĩnh bận tối mày tối mặt, ông sếp bỏ bê công việc là anh sẽ không tìm cô ta.
Còn Thích Minh Huy thì quan hệ chủ tớ quá rõ ràng, anh cảm thấy quá vô vị, ở cạnh người có quan hệ bạn bè bình đẳng vẫn thoải mái hơn.
Hôm sau học xong, Tần Minh thu dọn ba lô đi ra cổng trường đợi Trương Tiểu Nghiên.
Bỗng nhiên, một đôi tay vươn tới từ đẳng sau che mắt anh lại, phía sau có thứ đó mềm mại áp vào lưng anh, vì là mùa hè, mặc quần áo mỏng nên cảm giác rất rõ ràng, sau đó anh ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Một tiếng thì thầm vang lên bên tai anh: “Đoán xem tớ là ai nào?”
Tần Minh không nhịn được nuốt nước bọt, bộ ngực này thật sự xứng với câu nói mặt học sinh thân hình phụ huynh, dù cách lớp quần áo cũng rất đàn hồi.
Mà Tần Minh rất quen thuộc với giọng nói này, anh cười đáp: "Tiểu Nghiên, đừng nghịch nữa, vừa nghe đã biết ngay là cậu."
Trương Tiểu Nghiên buông tay ra, cười khúc khích: “Thật hả? Giọng nói của tớ thực sự có chút trẻ con, quá dễ nhận ra.
Khi nhìn thấy Trương Tiểu Nghiên, Tần Minh không thể không kinh ngạc, không ngờ cô ấy lại mặc Hán phục, dù sao thì giới trẻ hiện nay cũng chuộng phong cách cổ trang, ống tay áo to và váy phủ mắt cá chân cũng được thay đổi nên trông rất đẹp và thuận tiện.
Đặc biệt, Hán phục tôn lên vòng eo nhỏ và bộ ngực to, kết hợp với khuôn mặt trẻ con của cô ấy, thật sự giống một học sinh trung học, mặt học sinh ngực phụ huynh không phải khoác lác.

Trương Tiểu Nghiên cũng quan sát tỉ mỉ Tần Minh, anh mặc bộ vest hàng hiệu trong bữa tiệc tối lần trước, trông có sức sống lại thoải mái, cô ấy khen ngợi: “Ồ, hôm nay cậu mặc đồ trang trọng nhỉ? Cậu ăn diện lên cũng khá đẹp trai đó.

Không phải bây giờ cậu có tiền rồi à? Sao vẫn còn mặc mấy bộ quần áo hàng vỉa hè bình thường kia vậy?”
Tần Minh cười ngượng ngùng: “Số tiền cậu cho tớ đấy hả? Dùng tiết kiệm thôi, hơn một triệu còn chưa đủ mua một căn nhà ở thành phố Quảng, bây giờ chi phí rất cao, hơn một triệu cũng không tiêu được mấy.”
Trương Tiểu Nghiên rất tán thành gật đầu: “Cũng đúng, sau khi phát tài, tiêu tiền lung tung cũng không tốt.

Cậu quả nhiên là học sinh xuất sắc của lớp chúng ta, sẽ không dễ dàng bị tiền tài cám dỗ, giữ được giới hạn.”
Tần Minh bật cười, anh cần phải giữ giới hạn sao? Hôm nay là đầy tớ của anh, anh chẳng thèm quan tâm có tiền hay không.
Hai người gọi một chiếc Grab đi tới ga tàu cao tốc.
Vì chặng đường khá xa, phải mất một đêm nên Tần Minh đặt ghế toa hạng nhất cho thoải mái.
Trên đường đi, Tần Minh theo thói quen hỏi cấp dưới của tập đoàn ở chi nhánh EU có tìm được Nhiếp Hải Đường không, đồng thời thử liên lạc với cô.
Nhưng anh vẫn không thể gọi vào số của Nhiếp Hải Đường được.
Trong lòng Tần Minh nghi ngờ, điện thoại bị trộm mà không mua cái mới ư? Hay đang trong giai đoạn điều trị?
Trương Tiểu Nghiên ở bên cạnh thấy sau khi lên xe, Tần Minh cứ tâm sự nặng nề bèn hỏi: “Sao thế? Vẫn đắm chìm trong cảm giác thất tình hả?”
Tần Minh nhếch mép gượng gạo: “Sao tớ cảm thấy rất nhiều người biết chuyện của tớ nhỉ?"
Trương Tiểu Nghiên mấp máy mồi rồi đáp: “Chắc cả trường đều biết hết rồi, dù sao Nhiếp Hải Đường cũng là một trong ba hoa khôi của trường chúng ta, có độ nổi tiếng nhất định.

Lúc đầu biết cậu ấy là bạn gái của cậu đã đủ chấn động, mấy người đó chưa kịp tiêu hóa đã nghe tin cậu ấy bị bệnh, còn chia tay với cậu, vì vậy trên trang web trường đang có rất nhiều người đào lại chuyện trước đây của cậu."
Tần Minh hỏi: “Cậu có tin không?”
Trương Tiểu Nghiên lắc đầu: “Tớ tin cậu, chúng ta đã quen biết nhau ba năm rồi."
Tần Minh mỉm cười: “Cảm ơn.”
Đối với Tần Minh, anh đã quen với việc bị chế giễu, cũng không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại anh có thể phân biệt được ai là bạn, ai là thù trong hoàn cảnh này.
Suy cho cùng thời nay, người cùng hưởng phú quý thì nhiều, nhưng người cùng chung hoạn nạn thì chẳng có mấy.

Tần Minh cảm thấy mình rất may mắn, lúc anh suy sụp vẫn có nhiều người tin tưởng và ủng hộ anh, cho nên anh càng quý trọng bạn bè gấp bội, nếu giúp được sẽ giúp hết sức mình.
Chặng đường khá xa, hai người trò chuyện với nhau về một số điều thú vị trong cuộc sống.
Đột nhiên có một cô gái thời thượng đi ngang qua, cô ta quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Nghiên chằm chằm rồi ngạc nhiên thốt lên: “Trương Tiểu Nghiên, thật sự là cậu sao? Sau khi tốt nghiệp cấp ba vẫn chưa gặp lại cậu, cậu vẫn như xưa nhỉ?"
Trương Tiểu Nghiên ngẩn ra, khi nhìn thấy người nói thì lập tức cau mày, khách sáo trả lời: “Ôn Thiến, là cậu à?”
Ôn Thiến rất khoa trương vỗ vai Trương Tiểu Nghiên: “Ôi chao, đã lâu không gặp, chậc chậc chậc, đây là bạn trai cậu hả?"
Trương Tiểu Nghiên hơi lúng túng quay sang nhìn Tần Minh, không biết trả lời như thế nào.
Tần Minh vội lên tiếng: “Tôi là bạn thân của cô ấy”
Ôn Thiến nói tiếp: “Chậc chậc, đây là chuyến tàu về quê, về quê gặp ba mẹ chứ gì, cậu không tìm được bạn trai nên nhờ bạn thể chỗ hả? Vẫn còn độc thân à? Chậc, cậu chỉ làm được nhiều đó thôi.

Còn tôi tìm bạn trai là nghe lời răm rắp, cái gì cũng không tiếc mua cho tôi.”
Tần Minh nhíu mày, người phụ nữ này chẳng biết gì mà lại ở đây đoán mò gì chứ? Cô ta làm vậy không phải càng khiến Trương Tiểu Nghiên xấu hổ hơn sao?
Tần Minh nghĩ ngợi, vẫn phải nể mặt Trương Tiểu Nghiên, bèn nói: “Tôi đang theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý.

Tôi mặt dày mày dạn đi theo, cô không biết thì đừng suy đoán lung tung.
Trương Tiểu Nghiên bỗng bật cười rồi nhìn Tần Minh một cách kỳ lạ, đương nhiên cô ấy biết Tần Minh đang lấy lại thể diện giúp mình, nhưng Tần Minh nói mặt dày mày dạn đi theo khiến cô ấy cảm thấy rất thú vị.
Ôn Thiến thấy Tần Minh cãi lại mình thì cực kỳ bực dọc: “Thật sao? Đợi lát nữa bạn trai tôi tới, tôi sẽ giới thiệu anh ấy cho các cậu.

Ơ, đến rồi, anh Uy, bên này!”.