Bầu không khí trong từ đường vẫn rất ngột ngạt, cuộc hôn nhân của A Long có quá nhiều cản trở.
Anh ta không phải người vô tình, không thể nói trước mặt mọi người rằng khoản nợ của em trai không hề liên quan đến mình.

Nhưng anh ta cũng không có được nhiều tiền như thể trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tiền của anh ta đều dùng để chuẩn bị cho đám cưới.
Nhưng chẳng ai bằng lòng tin anh ta, dù là cho anh ta thời gian một tháng để giảm bớt áp lực.
A Long cảm thấy rất tuyệt vọng, dù anh ta là siêu cấp binh vương tung hoành ngang dọc ở lục địa châu Phi, trải qua vô số trận chiến sinh tử đẫm máu với binh lính các nước, lính đánh thuê và mafia, nhưng anh ta không có tiền.
Đây là xã hội pháp quyền, chẳng lẽ lại cưỡng ép đánh mẹ vợ rồi bắt cô dâu về?
Vũ Chí Thịnh áy náy, đôi mắt ướt đẫm, cậu nói: “Anh à, em xin lỗi, đều tại em...!nếu không phải do em...
A Long vỗ vai em trai rồi bảo: “Đừng tự trách, em cũng không muốn mà.

Chúng ta là anh em ruột, mất mặt thì cùng nhau chịu, quá lắm thì anh không kết hôn nữa.”
Vũ Chí Thịnh đau khổ: “Nhưng chị dâu đã đi theo anh mười năm rồi.

Chị ấy vẫn luôn đợi anh trong suốt những năm anh đi lính.


Tiền đi làm mấy năm nay của chị ấy đã dành hết để mua nhà cưới, còn ghi tên của hai người nữa.

Có lẽ chị ấy cũng không biết mẹ mình lại làm việc này đột ngột đến vậy.

Nếu anh không kết hôn, có thể chị ấy sẽ hiểu lầm anh, anh cũng biết tính chị dâu rất kiên cường mà."
Mặt A Long tối sầm, anh ta muốn kết hôn nhưng lại không có tiền.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là số của vợ chưa cưới.
Vợ chưa cưới hỏi: “A lô? Vũ Long, sao anh mãi không quay lại thế? Lạc đường rồi à? Đã gần mười hai giờ rồi, dù là gần đi chăng nữa, anh cũng nên cử người đến đón em chứ?”
A Long chỉ cảm thấy môi khô khốc, không nói ra lời: “...!Anh, anh, xe bên này xảy ra chút vấn đề, sắp, sắp tới rồi.”
Vợ chưa cưới nói: “Được, em chờ anh, anh nhanh lên đó nhé.”
A Long cúp máy, nhắm mắt đau khổ, đúng là muốn giết anh ta mà.
A Long bất lực, suy nghĩ nên hạ mình đi cầu xin Tần Minh.
Anh ta rất cảm kích và kính trọng Tần Minh, cũng có áy náy, nếu nợ Tần Minh thêm nữa thì anh ta lại càng áy náy hơn, làm gì có ai đi làm thuê mới được một tháng đã ứng trước vài triệu?
Nhưng A Long còn chưa gọi điện thì Tần Minh đã từ ngoài cửa bước vào.
Mọi người thấy Tần Minh đột nhiên đi vào, lòng đều tự hỏi cậu thanh niên này là ai?
A Long hơi kinh ngạc, Tần Minh đến rồi? Sao không nói trước với anh ta một tiếng?
A Long ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, cậu đến rồi à? Ôi chao, tôi còn đang bận chút việc ở đây, cậu chủ ra ngoài ngồi một lát đi, tôi đã dành cho cậu chỗ ngồi đặc biệt rồi đấy.
Mọi người đều hết sức bất ngờ, không ngờ A Long lại gọi Tần Minh là cậu chủ?
Chẳng lẽ anh chính là ông chủ của A Long? Ông chủ siêu giàu trả cho A Long tiền lương ba trăm ngàn một tháng, còn có bảo hiểm xã hội và bao ăn ở?
Không thể trẻ thế này chứ? Một người trẻ như vậy có thể trả được mức lương cao ba trăm ngàn tệ một tháng ư?
Ba mẹ A Long cũng đi tới, duỗi tay hỏi: “Cậu là cậu Tần, ông chủ mới của A Long sao?”
Tần Minh cười nhẹ, bắt tay chú Vũ nói: “Đúng vậy, cháu là Tần Minh.

Hôm nay cháu tới tham dự đám cưới của A Long.”
Chú Vũ hết sức vui vẻ nắm lấy tay Tần Minh, coi anh như ân nhân cứu mạng mà bảo: “Ồ, thật may mắn, tôi thường nghe A Long nói đến cậu, cậu Tần đúng là tuổi trẻ tài cao, rất tài ba.

Trước kia A Long làm ở công ty tài chính, tôi vẫn luôn không hài lòng, sau này đi theo cậu thì khác.

Cậu còn ứng trước lương nửa năm cho nó nữa, thực sự là một ông chủ có lương tâm.
Tần Minh mỉm cười: “A Long cũng là một nhân viên có lương tâm.
Chú Vũ kích động kéo Tần Minh, nói: “Chuyện nhà chúng tôi thật sự may nhờ có cậu, nếu không bây giờ vẫn nợ nần chồng chất.


A Long, sau này đi theo cậu Tần phải thận trọng, không được kích động như ngựa hoang tuột dây giống khi còn trong quân đội trước kia nhé.
A Long mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, cậu chủ là người thích hợp làm ông chủ của con nhất trong số những người con từng gặp.
Thân phận của Tần Minh đã được xác nhận, anh là ông chủ của A Long.
Chú Vũ không ngớt lời khen ngợi Tần Minh, rồi lại cảm ơn lòng tốt của anh.
Mà Tang Bưu ở trong từ đường bỗng nở nụ cười lạnh lùng khinh thường: "Hừ, thắng nhóc tóc chưa mọc hết, lông chưa đủ dài này không phải là người mà A Long cậu mời tới để đóng giả đấy chứ?”
Đóng giả?
Những người trong từ đường nhao nhao rỉ tai nhau, điều này không phải không thể.

A Long vẫn luôn nói với mọi người rằng anh ta đi theo một ông chủ giàu có hào phóng, tiền lương một tháng được ba trăm ngàn.

Bây giờ ông chủ đang ở đây, nhưng lại là một cậu nhóc lông tóc còn chưa mọc hết, trông cũng không giống lắm.
Rất có thể là A Long tìm người tới đóng giả để lừa Tang Bưu và mẹ vợ.
Tang Bưu hỏi: “Có phải cậu muốn nói Vũ Long có tiền để chúng tôi yên tâm không? Ha ha, thằng nhóc, cậu định che mắt ai hả? Cậu giàu có như vậy thì sao không giúp Vũ Long trả tiền đi?"
A Long tức giận quát: “Tang Bưu, cầm miệng, đừng tưởng tôi sợ anh.

Anh còn vô lễ với cậu chủ của tôi nữa thì hôm nay tôi sẽ cho anh được người khác khiêng về.

Gia đình tôi nợ tiền anh chứ không phải cậu chủ tôi nợ tiền anh.”
Mẹ vợ nhảy ra nói ngay: “Vậy ba trăm ngàn tiền sính lễ phải tính sao? Bảo ông chủ cậu cho mượn trước không được à?”
A Long rất bất đắc dĩ: “Mẹ, đây là đám cưới của con với Tiểu Nhã, là chuyện của con, không phải chuyện của ông chủ.

Ông chủ con là khách.
Mẹ vợ nói với vẻ ghét bỏ: “Vậy chẳng phải là không có tiền à? Giả bộ cái gì? Là ông chủ lớn thật mà ba trăm ngàn cũng không bỏ ra được chắc? Không cho cậu được ba trăm ngàn, một tháng lương sao?"
Tang Bưu cười bảo: “Vậy cậu ta chính là người mà A Long tìm tới để đóng giả rồi, cậu định lừa ai? Tìm bừa một người rồi nói là sếp lớn, một tháng trả cậu ba trăm ngàn tiền lương.

Ha ha, giàu vậy mà tới một mình hả? Không dẫn theo ai bên cạnh, ra đường không sợ bị cướp à? Tôi không tin.”
Mẹ vợ cũng thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng: “Giờ lành sắp tới rồi, Vũ Long, cậu không đưa đủ tiền sính lễ thì con gái tôi không thể ra khỏi nhà.

Tôi sẽ gọi điện bảo con bé không gả đi nữa.”
A Long vội nói: “Mẹ, đừng mà.

Con...!con sẽ nghĩ cách.

Ba mẹ A Long đều thở dài, họ vốn có một số tiền tiết kiệm, nhưng đã dành hết để trả nợ cho đứa con trai thứ, bây giờ không còn tiền nữa lại ảnh hưởng đến việc cả đời của con trai cả.
Hai ông bà cười xoà với Tần Minh rồi bảo: “Cậu Tần, xin lỗi đã để cậu xem chuyện cười.

Nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, cậu chờ một chút được không?”
Tần Minh đáp: “Không sao, cháu cũng mang một món quà lớn tới cho A Long.

Anh ấy là trợ thủ đắc lực của cháu, cháu sẽ không thờ ơ đứng nhìn khi anh ấy gặp khó khăn đầu.
Lúc này, một vài người lớn trong từ đường đứng lên.
A Long vội vàng nói: “Cụ cổ, trưởng thôn...!mọi người...
Ông cụ cổ có tóc hoa râm khẽ giơ tay lên, nói: “A Long à, vừa nãy mấy người lớn cũng đã suy nghĩ chuyện này thay cho cháu rồi.

Con số này quá lớn, các cụ cũng bó tay.

Mặc dù hơi mất mặt một chút, nhưng chúng ta vẫn phải huỷ bỏ hôn lễ thôi, để người thân bạn bè chờ bên ngoài cũng không phải là cách”
A Long nói: “Không, cụ cổ, cụ cũng không tin cháu sao? Cháu đã lừa cụ bao giờ chưa?”
Một người bề trên đứng bên cạnh cũng lên tiếng: “A Long, cháu đừng cố chấp nữa, tìm một người đóng giả làm ông chủ mình ư? Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi, đã tốt nghiệp đại học chưa? Cho dù là cậu chủ giàu có cũng không dưng tặng cháu nhiều tiền vậy chứ? Mấy triệu đấy, không phải mấy ngàn đâu.

Tiền từ trên trời rơi xuống hả?"
A Long cứng họng không nói nên lời, đúng là Tần Minh vẫn chưa tốt nghiệp đại học.
Khi mấy người bề trên ở từ đường yêu cầu A Long gỡ bỏ rạp cưới thì điện thoại Tần Minh đổ chuông, anh nhếch môi, được rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Tần Minh nói: “Đợi đã, tôi đã tới thì nhất định phải uống được rượu mừng của A Long, dĩ nhiên tôi không đến tay không.

Thân là sếp của A Long, quà cưới mà tôi tặng anh ấy cũng đã đến rồi, đang ở ngoài cửa.
Tang Bưu nói với vẻ khinh khỉnh: “Được rồi, tôi muốn xem xem tên đóng thế cậu đã chuẩn bị những gì, vừa hay góp vui một chút.”
Mấy người bề trên trong từ đường đưa mắt nhìn nhau, đều gật đầu đồng ý, nếu Tần Minh đã nói vậy thì để anh mang vào đi..