Tần Minh vừa vào cửa, đã thấy áo lót được Trương Tiểu Nghiên thay ra, để ở đầu giường.
Đây là đồ cô ấy mới thay, kích cỡ còn thật sự không nhỏ.

Tuy nó không phải cực lớn nhưng vẫn to hơn so với kích cỡ của người bình thường.
Cô ấy dậy thì thành công, đặc biệt là gương mặt đáng yêu và vóc dáng thon thả làm cho cô ấy quyến rũ hơn các bạn cùng lứa.
Có câu khiếm nhã chớ nhìn, Tần Minh vội cúi đầu dời tầm mắt, nhìn Trương Tiểu Nghiên đang trải chiếu dưới đất.
Cô ấy đang cúi người, cong mông.

Từ đường nét trên lưng có thể nhìn ra được cô ấy không mặc áo lót, hai bầu ngực đè nặng xuống cúc áo ngủ, qua khe hở kia còn nhìn thấy một mảng trắng như tuyết đấy.
Mẹ ơi! Tần Minh vội dời tầm mắt.

Nếu anh nhìn nữa thì sợ không nhịn được mất.
Trong lòng anh bất giác ghen tỵ với người sau này sẽ cưới Trương Tiểu Nghiên.

Tên đó thật quá may mắn.

Cô ấy tốt tính, dáng người đẹp, xinh xắn, còn có gương mặt trẻ con hack tuổi.

Đi ra ngoài với người phụ nữ như vậy cũng thấy hãnh diện.
Tần Minh đi tới bên bàn học, phát hiện ra tấm ảnh của Trương Tiểu Nghiên thời cấp ba.

Cô ấy mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, cười rất vui vẻ, trông không khác bây giờ là mấy.
Trương Tiểu Nghiên bỗng đi tới, ngượng ngùng úp khung ảnh xuống và nói: "Ấy, cậu đừng nhìn.

Trông tớ trước đây xấu lắm."

Tần Minh cười khi thấy mặt cô đỏ như mông khỉ: "Không mà, cậu như vậy rất xinh.

Dáng người cậu đẹp, mặc gì cũng dễ nhìn"
Trương Tiểu Nghiên nghe xong, trái tim chẳng khác nào con nai con đụng loạn, trong lòng bất chợt thấy ngọt ngào.

Con gái đều thích được người mình để ý khen ngợi.
Cho dù trong lòng rất vui nhưng cô ấy vẫn phủ nhận: "Làm gì có! Cậu cứ lừa tớ.

Đồng phục cấp ba xấu, chẳng dễ nhìn.

Cậu...!cậu thật sự muốn xem thì cứ từ từ mà xem."
Trương Tiểu Nghiên mở bốn, năm quyển album của mình ra.
Khóe miệng Tần Minh giật giật.

Anh đâu có muốn xem.

Nhưng cô ấy nhiệt tình như vậy thì anh cũng khó từ chối được, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.
Ba Trương Tiểu Nghiên là một nhà nhiếp ảnh nên có rất nhiều ảnh của cô ấy từ nhỏ đến lớnu, còn chụp rất đẹp.

Nhưng sau khi đến cấp ba thì ít ảnh hơn, vì lúc đó ba cô ấy bị bệnh qua đời.

"Hả? Ảnh này không mặc quần áo à?" Tần Minh lật qua một trang, nhìn tấm ảnh cô bé một tuổi đang tắm.

Khi cô ấy còn bé trông mũm mĩm đáng yêu, đồng thời...!"A..! Đừng, đừng xem." Trương Tiểu Nghiên xấu hổ, luống cuống tay chân, vội vàng dùng tay che tấm ảnh này.

Mặc dù đó chỉ là ảnh lúc cô ấy còn bé, nhưng không mặc quần áo đấy.
Cô ấy cảm thấy để Tân Minh nhìn như vậy thật xấu hổ, chẳng khác nào nhìn cô ấy không mặc quần áo bây giờ vậy.
Tần Minh thấy cô ấy thẹn thùng như vậy thì không nhịn được cười: "Ha ha ha, Tiểu Nghiên cậu yên tâm đi, tớ với cậu chứ có phải ai khác đầu.

Tớ sẽ không nói ra chuyện cậu nuy đâu."
Trương Tiểu Nghiên tức giận vung tay lên đánh: "Tần Minh, cậu đàng hoàng đi."
Bàn tay cô ấy mềm mại cũng chẳng có mấy sức.

Tần Minh vừa tùy ý chống đỡ vừa nói: "Tớ có làm gì đâu.

Đây là cậu cho tới xem ảnh cậu tắm mà.

Ha ha ha."
Kiểu nào cũng được nói, đúng là dễ làm người ta hiểu nhầm.

Trương Tiểu Nghiên biết Tần Minh cố ý trêu cô ấy nên càng giận hơn.

Hai bàn tay trắng như phấn đấm loạn một hôi.
Bốp bốp bốp.
Nhưng Tần Minh ngả người ra sau quá lớn, Trương Tiểu Nghiên sơ ý trượt chân ngã nhào lên người anh.
Rầm, hai người ngã luôn ra giường.
Bầu không khí vừa rồi còn vui cười hớn hở đã chợt thay đổi.
Trương Tiểu Nghiên nhìn chằm chằm vào Tần Minh, nhịp tim chợt tăng vọt.

Cho dù anh không cạo râu có vẻ u buồn và tang thương nhưng cô ấy lại thấy rất hấp dẫn.

Mặc dù Tần Minh thường trầm tĩnh và ít nói, nhưng cô ấy lại cảm thấy anh khiêm tốn.

Có câu kiếm nặng thì không sắc.

Anh giấu hết sắc bén vào trong đôi mắt của mình.
Đặc biệt là Tần Minh âm thầm giúp đỡ cô ấy còn không chịu thừa nhận, rõ ràng anh ấy rất lợi hại lại giả vờ là một người tầm thường.
Trương Tiểu Nghiên rất căng thẳng.

Trai đơn, gái chiếc ở trong cùng một phòng, còn có tư thế ái muội thế này, đây chẳng phải là dụ dỗ người ta phạm tội à?
Trương Tiểu Nghiên biết Tần Minh đã chia tay với Nhiếp Hải Đường.

Có lẽ bây giờ anh còn đang chìm đắm trong đau buồn, nhưng cô ấy cho rằng đây là cơ hội của mình, nếu bỏ lỡ sẽ chẳng còn cơ hội như vậy nữa đâu.
Tần Minh nói: "Ôi, Tiểu Nghiên, tớ sai rồi, tớ không đùa với cậu nữa.

Cậu đứng lên trước...!Hả?"
Nhưng anh còn chưa nói xong, Trương Tiểu Nghiên đột nhiên dùng tay bịt miệng anh lại, cơ thể và giọng nói đều hơi run rẩy.

Rõ ràng cô ấy đang rất căng thẳng.
Ngoài căng thẳng trong lòng, tư thế nhạy cảm giữa hai người cũng khiến Trương Tiểu Nghiên có phản ứng mãnh liệt.
Tần Minh thầm buồn bực.

Chuyện quái gì xảy ra với cậu ấy thế? "Tần Minh, tớ...!Trương Tiểu Nghiên ấp ủng và quay đầu đi, vô cùng căng thẳng nói: "Tớ thích cậu!"
Cuối cùng, Trương Tiểu Nghiên vẫn cương quyết nói ra tình cảm trong lòng mình: "Nếu cậu đã chia tay với Nhiếp Hải Đường, cậu thấy...!tớ có thể được không?"
Tần Minh vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm Trương Tiểu Nghiên à, tớ xem cậu là anh chị em tốt của tớ, cậu lại muốn tán tớ à? Thế sao cậu không nói sớm chứ?
Trương Tiểu Nghiên không dám nhìn vào mắt Tần Minh.

Cô ấy ngồi thắng người trên bụng anh, một tay nắm lấy góc áo, một tay đưa lên miệng cắn ngón tay: "Tớ cũng không biết đã bắt đầu thích cậu từ lúc nào.

Trước đây tớ nhìn thấy cậu qua lại với Lý Mộng thì chỉ ghen tỵ thôi.

Sau đó, cậu chia tay với Lý Mộng, mỗi lần tớ nhìn thấy các cô ấy bắt nạt cậu, tớ lại rất tức giận.

Sau đó nữa, cậu giúp tớ livestream, giúp tớ giải quyết rắc rối làm tớ càng lúc càng hay nghĩ tới cậu." "Hôm qua, khi gặp phải đám cướp trên tàu, cậu có biết tớ cảm động thế nào khi thấy cậu đứng ra bảo vệ tớ không?" "Đó là lần cảm động nhất trong đời tớ.

Tớ đứng sau lưng cậu lại có cảm giác kiên định chưa từng có."
Trương Tiểu Nghiên nói xong thì nhìn thẳng vào mắt của Tần Minh: "Cậu có đồng ý không?"
Anh nói thật: "Xin lỗi Tiểu Nghiên, tớ vẫn xem cậu là bạn tốt, chưa từng nghĩ tới phương diện đó."
Trương Tiểu Nghiên thất vọng hỏi: "Cậu không quên được Nhiếp Hải Đường sao?"
Tần Minh nói: "Tớ sẽ không bỏ cô ấy"
Cô ấy đau lòng mím môi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo và ghen tỵ nói: "Cô ấy thật tốt, tớ rất ghen tỵ với cô ấy.

Tần Minh, nếu trước đây cậu và Lý Mộng vừa chia tay, tớ lập tức tỏ tình với cậu thì chúng ta có khả năng không?"
Tần Minh suy nghĩ một lát mới nói: "Có thể sẽ có, nhưng không có nếu như:"
Tâm trạng của Trương Tiểu Nghiên đã đỡ hơn.

Ít nhất, cô ấy thua vì sự thâm tình của Tần Minh chứ không phải vì Nhiếp Hải Đường.
Cô ấy hít sâu một hơi và đột nhiên vỗ vào ngực anh, cười khanh khách nói: "Tớ đùa cậu thôi.

Ha ha ha, Tần Minh trông cậu căng thắng chưa kìa? Có phải cậu có chút mong chờ không? Có phải cậu bị tớ lừa không?"
Tần Minh lộ ra vẻ mặt "cậu chơi thật hay giả vậy?

Trương Tiểu Nghiên vẫn cười nói: "Được rồi, tớ không đùa với cậu nữa.

Thật là...!làm gì có cô gái nào đi tỏ tình với con trai? Đúng không? Tớ chỉ thử cậu, xem tối nay cậu ngủ bên cạnh tớ có thành thật không thôi.

Cậu đừng hiểu nhầm nhé!"
Tần Minh trợn mắt, nói: "Ôi, ôi mẹ ơi, vừa rồi tớ thật sự căng thẳng, tim đập thình thịch đấy."
Trương Tiểu Nghiên liếc nhìn anh và bĩu môi nói: "Được rồi, đã sắp mười hai giờ, tớ phải đi ngủ đây."
Sau đó hai người bọn họ một người ngủ trên giường, một người nằm dưới đất.

Sau khi tắt đèn, Trương Tiểu Nghiên quay lưng về phía Tần Minh, đối mặt với bức tường mà nước mắt rơi xuống, lặng lẽ thở dài.
Tần Minh liếc nhìn Trương Tiểu Nghiên trên giường, trong lòng hơi áy náy và thầm nghĩ: "Cậu là cô gái tốt, nhưng tớ càng yêu Nhiếp Hải Đường hơn."
Cả đêm không nói chuyện, hai người ngủ một giấc đến tận sáng.

Sau khi ăn sáng qua loa xong, hai người bắt chuyến xe buổi sáng để quay về thành phố Quảng.
Trên đường về, hai người đều không bị ảnh hưởng vì chuyện tỏ tình tối qua mà trở lại trạng thái hồng nhan tri kỷ không có gì phải giấu nhau.

Đây cũng là quan hệ thoải mái nhất khi hai người ở chung.
Bọn họ về tới trường thì trời đã chập tối.

Trương Tiểu Nghiên đi tới cổng trường chợt bước nhanh tới và cản đường anh: "Tần Minh, cậu hứa với tớ một chuyện được không?"
Tần Minh cười nói: "Tớ với cậu là quan hệ gì chứ? Được rồi, cậu nói đi."
Trương Tiểu Nghiên cười ngọt ngào: "Nếu cậu không có người thích, có thể nói với tớ.

Cậu là anh em tốt, cũng là bạn gái tốt của tớ, tớ chắc chắn sẽ cố gắng khuyên bảo cậu."
Trong lòng Tần Minh thấy ấm áp.

Anh hiểu rõ ám chỉ của Trương Tiểu Nghiên.

Cô ấy bằng lòng làm lốp xe dự phòng của anh, vẫn chờ anh.
Thật ra anh không hy vọng Trương Tiểu Nghiên sẽ nghĩ và làm như vậy.

Cô ấy là một cô gái tốt, không đáng phải làm như vậy, không nên tầm thường như vậy.
Tần Minh còn chưa trả lời, Trương Tiểu Nghiên đã chạy nhanh vào trong trường, không cho anh có cơ hội nói chuyện.
Anh nhìn theo bóng lưng của cô ấy, lẩm bẩm: "Tiểu Nghiên, có lẽ tớ phải làm cậu thất vọng rồi.

Trong lòng tớ chỉ có Nhiếp Hải Đường Chà, lại nói, sao người ở chi nhánh tập đoàn bên Châu Âu vẫn chưa tìm được Hải Đường vậy? Cũng chẳng thấy cô ấy gọi điện thoại cho mình nữa?"
Tần Minh đang tính gọi điện thoại hỏi một câu, đột nhiên có một người từ bên cạnh lao ra, đập bay điện thoại của anh và mắng: "Tần Minh khốn kiếp, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi.

Hai ngày nay, anh chạy đi chết ở đâu hả? Anh đã hại chị tôi rất thảm đấy."
Tần Minh ngạc nhiên, nhìn thấy người tới, Mộc Tư Thuần – cô em vợ hờ?.