Tuy giọng nói không lớn, nhưng Tần Minh vẫn nghe thấy rõ ràng.
Ông ta yêu cầu Mộc Tiêu Kiều ngủ với mình ngay trước mặt chồng Mộc Tiêu Kiều, phách lối quá thể đáng.
Điều kiện thứ hai, ông ta bắt Tần Minh quỳ xuống xin lỗi, e là muốn sỉ nhục Tần Minh trước mặt mọi người, Tần Minh nghe thấy hai yêu cầu này thì suýt nổi khùng.
Tuy Tần Minh không có hứng thú với Mộc Tiêu Kiều, anh chỉ tin vào lời đoán số của ông Trương để hóa giải sự bế tắc phải sống cô độc đến cuối đời, đồng ý một cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi với nhà họ Mộc, đây là cuộc hôn nhân giả, sớm muộn cũng sẽ ly hôn.
Nhưng vợ hờ thì vẫn là vợ, sau này mà đồn ra ngoài rằng Tần Minh anh không bảo vệ được một người phụ nữ thì có phải dơ mặt không?
Nhưng Tần Minh cố tình không lên tiếng, anh muốn xem thái độ của Mộc Tiêu Kiều.
Mộc Tiêu Kiều rất xinh đẹp, dáng vẻ khi tức giận còn xinh đẹp hơn, bởi vì khuôn mặt cô ta không còn lạnh như băng nữa mà cơ mặt trở nên vặn vẹo, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Cô ta là cô chủ cành vàng lá ngọc của nhà giàu ở thành phố Quảng, từ nhỏ thân phận đã tôn quý.
Nhưng sau khi tự lực cánh sinh, cô ta được trải nghiệm nhân tình thể thái, ngộ ra rằng kiếm tiền không dễ dàng, đặc biệt là một người phụ nữ xinh đẹp thì càng dễ bị nhục nhã và ngấp nghé.
Cô ta đã rèn luyện cõi lòng mình trở nên mạnh mẽ.
Mộc Tiêu Kiều phẫn nộ nói: "Ông chủ Chu, ông chơi tôi một vố hơi bị đau đấy.


Mặc dù Mộc Tiêu Kiều tôi không phải người phụ nữ mạnh mẽ tài giỏi gì cho cam, nhưng tôi không dễ dàng khuất phục như vậy đâu.

Loại dâm dê già khú để như ông mà muốn có được tôi ư? Ha ha, ông không tự soi mặt vào bãi nước tiểu mà xem mình có xứng không à? Ngày mai luật sư của tôi sẽ tìm ông bàn chuyện bồi thường hợp đồng, tạm biệt"
Nói xong, Mộc Tiêu Kiều hất tóc rồi quay phắt người bỏ đi.
Mộc Tiêu Kiều đi mấy bước, phát hiện Trần Minh không nhúc nhích, cô ta thật sự cạn lời với Tần Minh, quát lớn: "Còn không đi à? Ở lại để bẽ mặt à? Hay là anh muốn quỳ xuống xin lỗi ông ta? Anh có thể khiến tôi bớt lo được không?"
Tần Minh không để ý đến Mộc Tiêu Kiều, nói: "Chu Thịnh Văn, lần trước ông dùng thủ đoạn thấp hèn, bị tôi đánh cho một trận tơi bời.

Vì nể tình ông là đối tác làm ăn của Mộc Tiêu Kiều, tôi tạm tha mạng cho ông.

Không ngờ ông không biết điều như thế, xem ra tôi dạy dỗ ông còn chưa đủ" "Ha ha ha." Chu Thịnh Văn cười, cười đến nỗi cơ mặt vặn vẹo, gương mặt già nua kia hết sức đắc ý, ông ta giang hai tay, nói: "Cậu muốn ra tay ư? Tôi biết người trẻ tuổi hay bốc đồng, thiếu suy nghĩ.

Ở đây có bao nhiêu người, còn có cả camera, cậu ra tay thì bảo vệ sẽ tới ngay lập tức, có giỏi thì cậu cứ đánh tôi đi? Rồi lát nữa hai vợ chồng cậu dắt tay nhau mà vào đồn cảnh sát uống trà.
Mộc Tiêu Kiều lập tức tiến lên giữ chặt Tần Minh, nói: "Tần Minh, tôi bảo anh đi ngay lập tức."
Chu Thịnh Văn cười to: "Đúng đấy, ngoài việc cút xéo thì hai người không còn lựa chọn nào khác đâu, cái đồ rác rưởi, dám đạp lên mặt tôi à, cái thứ gì không biết...
Ông ta còn chưa nói hết lời, Tần Minh đã giằng khỏi tay Mộc Tiêu Kiều, đánh một cú về phía ông ta.
Bốp, đầu Chu Thịnh Văn lệch sang một bên, cơ thể loạng choạng, đập mạnh vào vách tường, ông ta hét thảm thiết: "Á! Cái thắng thổi tha này, mày dám ra tay thật đấy à.

Bảo vệ, bảo vệ!"
Bảo vệ tòa nhà Thế Kỷ không phải bù nhìn, Tần Minh vừa ra tay, một đội bảo vệ lập tức chạy đến.
Nhưng vừa nhìn thấy anh, đội bảo vệ liền trợn mắt há mồm.

Mẹ nó, đây chẳng phải ông chủ của chúng ta sao? Ông chủ ra tay đánh khách? Bọn họ có nên can thiệp không?
Đội trưởng là người thức thời nhất, phát hiện ông chủ đánh người, anh ta quay đầu đi luôn, nhân lúc khách khứa chưa phát hiện, bọn họ chuồn ngay tức thì, chỉ cần ông chủ không bị đánh, ông chủ đánh người thì có sao đâu?
Đánh một cú, Tần Minh vẫn chưa hết giận, anh túm cổ áo Chu Thịnh Văn, nhấc ông ta lên cao.


"Á á á! Mày muốn làm gì? Mày thả tao xuống." Chu Thịnh Văn sợ hãi hét to, không ngờ Tần Minh lại khỏe như vậy, ông ta hơn năm mươi cân, vậy mà Tần Minh có thể nhấc bổng ông ta bằng hai cánh tay.
Bộp!
Tần Minh hất mạnh Chu Thịnh Văn về phía cửa phòng nghỉ, lần này vị sếp trong ban tổ chức fashion show bị đánh bay vào phòng nghỉ.

"Ôi trời!"
Người trong phòng nghỉ giật nảy mình, ai dám đánh sếp Chu của ban tổ chức vậy?
Tần Minh quẳng Chu Thịnh Văn xuống đất, Mộc Tiêu Kiều bên cạnh khiếp sợ che miệng lại, cô ta chợt phát hiện mình không hề phần nộ mà thay vào đó là sảng khoái.
Cô ta cực kỳ hận Chu Thịnh Văn, lúc trước cô ta suýt bị gài ở một nhà hàng nào đó, về sau vì hợp tác, cô ta đành nhẫn nhịn, nhưng ai ngờ vẫn bị Chu Thịnh Văn chơi xỏ, lừa một
Bây giờ thấy Tần Minh ra mặt vì cô ta, trong lòng cô ta cảm thấy Tần Minh cũng không đáng ghét cho lắm.
Nhưng thực ra Tần Minh không ra tay vì cô ta, một là Tần Minh ghét bị người ta lừa gạt, hai là vừa rồi Chu Thịnh Văn sỉ nhục Tần Minh, con người chứ không phải cỏ cây, bị sỉ nhục sao có thể coi như không có chuyện gì? Hơn nữa còn ở trên địa bàn của mình.

"Bảo vệ, bảo vệ!" Có người hét to gọi bảo vệ.
Nhưng đội bảo vệ đã chặn ở bên ngoài, lén nhìn xung quanh, ông chủ không rơi vào thế yếu, bọn họ sẽ không ra mặt, cứ để ông chủ đánh một trận đã đời rồi bọn họ đi ra duy trì trật tự sau, có lẽ sau này thư ký Tổng còn cho bọn họ thêm tiền thưởng, đội bảo vệ nghĩ thôi đã thấy kích động.
Bốp, bốp, bốp!
Tần Minh đề Chu Thịnh Văn xuống đất, đánh hết củ này đến củ khác, Chu Thịnh Văn là loại đàn ông trung niên người đầy mỡ, sao chịu được những cú đánh mạnh mẽ của Tần Minh.

Nằm đẩm của Tần Minh dính đầy máu, máu văng lên cả mặt anh.
Chu Thịnh Văn kêu thảm thiết, người xung quanh đều khiếp sợ.

Nhìn Tần Minh vô cùng đáng sợ, trông anh như một tên cuồng bạo lực.
Không sai, Tần Minh đã từng là một tên cặn bã, cuồng bạo lực, học hành làng nhàng.

Khi còn bé, đánh nhau với anh như chuyện thường ngày.

Tần Minh muốn thay đổi bản thân, muốn làm người có văn hóa, nhưng xã hội này luôn có người khiến anh nổi khùng, phát điên, tức giận.
Mộc Chiêu Dương và cả nhà chú hai Mộc Kiếm Kiều đứng nhìn bên cạnh, sợ đến nỗi người run lẩy bẩy.
Hình như tên ở rể này không hèn nhát như lời đồn, ngược lại cậu ta còn có mặt bạo gan đến vậy? "Dừng tay!" Bỗng một tiếng quát rõ ràng nghiêm khắc vang lên giữa bầu không khí im lặng, một nữ cảnh sát mặc đồng phục, cầm dùi cui trong tay, bước tới với tư thế chiến đấu, cô ta quát: "Tần Minh, cậu dừng tay cho tôi."
Tần Minh nghe thấy có người gọi tên mình thì kinh ngạc quay đầu, không ngờ lại là nữ cảnh sát hoa khôi kia.
Cái lần Vương Phượng – bạn gái cũ của anh cả Tần Minh bị bắt, hay lần Triệu Phú Quý trộm tiền của Trương Tiểu Nghiên, sau đó bị phát hiện rồi bị bắt, và cả lần Trương Quân Đống – ông lớn của đảng Thái Tử quấy rối Liêu Thanh Tuyền đều có mặt nữ cảnh sát này.

Bởi vì gặp quá nhiều lần, cho nên nữ cảnh sát này đã quen mặt Tần Minh.
Tần Minh chậm rãi đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, nở một nụ cười quái gở, người trong phòng nghỉ đều sợ run lẩy bẩy, tên này không sợ hãi một chút nào sao?
Anh ta đang hưởng thụ ư?
Tần Minh quả thực đang bộc lộ mặt u ám trong tâm hồn, là do gần đây liên tục gặp những chuyện bực bội, không có nhiều chuyện tốt, nên tâm trạng anh bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, lui sang một bên.
Nữ cảnh sát lập tức tiến lên hỏi thăm tình hình của Chu Thịnh Văn, người mặt đã sưng như đầu heo, lúc này đội bảo vệ cũng xuất hiện, nhanh chóng bảo vệ Tần Minh, sợ Trần Minh bị thương.
Chu Thịnh Văn che miệng bị đánh sưng, nhổ ra hai cái răng, tức giận căm phần tột cùng, chỉ vào Tần Minh rồi mắng: "Bắt hắn, mau bắt hắn, tôi phải kiện hắn, kiện đến khi hắn vào tù mới thôi, hắn phải ngồi tù cả đời...
Ông ta bị Tần Minh đánh đến nỗi nói năng ngắc ngữ.
Tần Minh bình tĩnh nói: "Cô cảnh sát, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi, chúng tôi đều là các ông lớn, chơi đùa thì phải đổ máu, nếu không sẽ mất vui, đúng không sếp Chu?"
Chu Thịnh Văn phẫn nộ giậm chân, nói: "Có cái rắm, ông đây muốn ỉa vào mặt mày, ông đây...
Chu Thịnh Văn còn chưa dứt lời, Tần Minh bỗng móc điện thoại của mình ra, phát một đoạn video cho Chu Thịnh Văn xem.

Khi nhìn thấy video kia, ông ta lập tức im bặt..