Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Lý Hàn Y hai tay siết chặt kiếm nhưng cuối cùng chân khí toàn thân không cách nào vận hành, thần sắc cô hơi giận, đứng đó nhìn năm người quái dị phía trước nhưng không tiến lên ứng chiến.

“Được tự tay hạ sát Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, thật vô cùng vinh hạnh.” Nam tử đeo mặt nạ ác quỷ đỏ như máu bước lên, hạ giọng cười nói.

Lại có một người một kiếm lướt qua, ngăn giữa Lý Hàn Y và người đó.

Lôi môn Lôi Oanh.

Lôi Oanh nhìn người đeo mặt nạ trước mắt, nhớ lại một số tin đồn từng được nghe: “Khôi?” Trong tin đồn Khôi là thủ lĩnh đoàn sát thủ Chu Ảnh trực thuộc đại gia trưởng Ám Hà, thường đeo mặt nạ ác quỷ đỏ như máu, chỉ nghe lệnh của đại gia trường. Nhiều năm trước khi Ma giáo đông chinh, Ám Hà từng phái Khôi cùng ba mươi hai Chu Ảnh tham chiến.

Khôi hứng thú nhìn kiếm của Lôi Oanh, lại nhìn Lôi Oanh, ánh mắt bừng sáng: “Ngươi là Lôi Oanh của Lôi môn?”

Lôi Oanh cau mày: “Phải thì sao?”

Khôi cười một tràng dài, không kiềm được vui mừng trong lòng: “Được, được lắm. Lại một người ta muốn giết chết đang đứng ở đây! Ta, muốn giết ngươi!”

“Ngươi có thể thử xem.” Lôi Oanh lạnh lùng nói.

“Ngươi biết hắn là ai không?” Khôi đột nhiên chỉ mấy người gương mặt không biểu tình bên cạnh.

“Chẳng qua chỉ là con rối mà thôi.” Lôi Oanh khinh thường nói.

“Đúng là con rối, nhưng lại là con rối hoàn mỹ nhất thế gian.” Khôi quay lại vuốt ve gương mặt con rối rất giống Lý Hàn Y: “Bao năm qua chúng nó luôn được huấn luyện, luôn mô phỏng võ công của những cao thủ tuyệt thế, luôn bắt chước khí tức của họ. Tuy hôm nay bọn chúng không sánh được chính chủ, nhưng có năng lực cực kỳ đáng sợ, có thể đánh tráo với thật.”

“Thế còn các ngươi thì sao? Lý Hàn Y đã trúng Hồng Nhan Lệ, không cách nào vận công. Còn ngươi đã bị thương.” Khôi đột nhiên vung tay. “Mà ta, còn có bọn họ.”

Hơn mười sát thủ xuất hiện ở phía xa, đứng đó nhìn bọn họ, không định tiến lên nhưng đã phong tỏa mọi đường lui.

Lôi Oanh chẳng hề e ngại, chỉ cười nói: “Nói hay đếm mức nào cũng chỉ là một câu, chúng ta nhiều người mà thôi.”

“Ha ha ha ha, thật khí phách!” Khôi vung hai tay áo. “Lên!”

Chỉ thấy bốn con rối cùng nhảy lên, đâm vũ khí về phía Lôi Oanh.

Lôi Oanh gầm lớn một tiếng, tung người nhảy tới, đầu tiên xuất kiếm ngăn cản trường thương, thân kiếm vang lên tiếng sấm nổ, lại mạnh mẽ đánh nát thanh trường thương này. Hắn xuất cước đá con rối Tư Không Trường Phong xuống đất, tiếp đó xoay người đỡ kiếm của hai con rối Lý Hàn Y và Nhan Chiến Thiên.

Một ánh sáng đỏ xuyên qua ngực con rối Nhan Chiến Thiên.

Một luồng quyền phong đánh bay con rối Lý Hàn Y.

Lúc này hai mắt Lôi Oanh đỏ chót, chân khí toàn thân bùng lên, đã vận Hỏa Chước thuật cảnh giới cao nhất - Nghiệp Hỏa Cảnh! Hắn nhìn con rối Bách Lý Đông Quân cuối cùng, gầm lên: “Chết đi!”

Con rối Bách Lý Đông Quân xuất quyền đánh ra, thế quyền mênh mông ập tới núi như biển.

Lôi Oanh lại như không nhìn thấy, xuất kiếm chém đứt đầu nó.

“Con rối mà thôi!” Lôi Oanh đột nhiên lui về, hạ xuống đất, tránh được luồng máu màu đỏ sậm bắn tới.

Đã thấy Khôi vốn luôn lạnh lùng bàng quan đột nhiên công tới. Lôi Oanh vung kiếm chém, lại thấy người nọ lấy từ trong tay áo ra một thanh trường kiếm, đấu với Sát Phố kiếm. Chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm lại được Khôi thu về. Tay trái đột nhiên duỗi ra một thanh đoản thương đâm thẳng vào ngực Lôi Oanh. Lôi Oanh kinh hãi vội vàng thối lui, nhưng vạt áo trước ngực đã bị đâm thủng. Thanh đoản thương này đã được Khôi thu về tay áo, lại lấy ra một lưỡi búa bạc. Lôi Oanh cúi người né được lưỡi búa này, lại thấy một thanh trường đao chém về phía mình.

Trong áo choàng của Khôi dường như cất giấu vô số binh khí, còn hắn có thể đổi lại vũ khí thích hợp nhất để giết chết đối phương chỉ trong chớp mắt. Động tác nhanh chóng, chiêu thức tàn nhẫn, khiến người ta thán phục.

“Thuật giết người của Ám Hà, quả nhiên tinh xảo!” Lôi Oanh nghiêm túc khen ngợi, tiếp đó chống kiếm xuống đất đẩy mạnh một cái, mượn kiếm thế lui lại phía sau. Lại thấy Khôi kia còn định lao tới đuổi theo, thế nhưng một luồng sáng bạc ngăn hắn lại, chém thanh trường đao thành hai nửa.

“Cái gì?” Khôi kinh hãi, đứng lại, nhìn về phía Lý Hàn Y.

Chỉ thấy Lý Hàn Y tay phải cầm Thiết Mã Băng Hà, tay trái cắm Đào Hoa kiếm bên cạnh, đầu ngón tay trái đầy hơi nước, đã mạnh mẽ ép độc tố của Hồng Nhan Lệ ra ngoài.

“Thú vị.” Khôi cười khẽ nói. Lôi Oanh trong chớp mắt khiến bốn con rối mất sức chiến đấu. Lý Hàn Y lại mạo hiểm độc tố tăng thêm cưỡng ép vận công bức độc ra. Tuy hắn cuồng vọng nhưng cũng biết dùng sức mình mình không giết chết được hai người. Hắn lui lại một bước, định gọi đám sát thủ đứng ngoài cùng động thủ.

Lại nghe một tiếng rít vang lên!

Tiếng rít kia xé tan bầu trời mênh mông, khí thế kinh người!

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy một nho sĩ trung niên mặc áo trắng, lưng cõng rương sách đang chạy thẳng về phía này.

“Ngăn hắn lại!” Khôi tức giận quát.

Thế nhưng ngăn sao được, trường kiếm của nho sĩ trung niên vung lên, tạo thành một cái vòng hoàn mỹ.

Lại một tiếng rít cất lên.

Nho sĩ trung niên chậm rãi thu kiếm, đứng bên cạnh Lôi Oanh và Lý Hàn Y.

Bên cạnh hắn còn hai người dựa vào thế kiếm của hắn, cũng xông vào sát trận, là Lý Phàm Tùng và Phi Hiên.

Lý Phàm Tùng tặc lưỡi thở dài: “Không bái sư không được rồi.”

Khôi hạ giọng nói: “Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên?”

Tạ Tuyên khẽ thở dài: “Trốn đi.”

Khôi kinh ngạc, hơi tức giận đáp: “Trốn?”

“Nhân lúc ta còn chưa có sát ý, mau trốn đi. Cũng là Khôi nhưng ngươi kém xa Tô Mộ Vũ năm xưa. Nếu Tô Mộ Vũ năm xưa đứng đây, có lẽ còn có tư cách xuất kiếm với ta.” Giọng nói của Tạ Tuyên vô cùng thành khẩn: “Nhưng nếu là ngươi, vậy mau mau trốn đi thì hơn. Mau về Ám Hà của ngươi, không nên ra ngoài nữa!”

Rốt cuộc Khôi không kiềm chế nổi cơn giận trong lòng, mười một tên sát thủ đi theo Tạ Tuyên cũng chạy tới. Hắn hỏi ngược lại: “Hôm nay Chu Ảnh của Ám Hà tề tụ, các ngươi có hai kẻ trọng thương, hai tên rác rưởi, có tư cách gì mà bảo ta trốn?”

Tạ Tuyên đột nhiên cười, như một người lớn cười nhạo hành động của trẻ nít ngây thơ: “Chỗ ta có ba vị Kiếm Tiên, trên thế gian có kiếm trận gì ngăn được ba vị Kiếm Tiên? Đúng là trẻ con, chỉ biết nói mấy lời phô trương thanh thế.”

“Ba vị Kiếm Tiên?” Lý Phàm Tùng nghi hoặc nói: “Chẳng phải chỉ có tiên sinh ngài và sư nương là Kiếm Tiên à? Chẳng lẽ Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương tiền bối cũng ở đây?”

Tạ Tuyên mỉm cười: “Bách Hiểu đường Cơ Nhược Phong rời khỏi giang hồ đã nhiều năm, không ai dám thay đổi Thiên Hạ Võ Bảng. Tạ mỗ bất tài, chứng kiến kiếm của Lôi huynh ngày nay thật sự xứng với hai chữ Kiếm Tiên. Kiếm của Lôi huynh thanh thế như sấm, khí thế bất phàm, xin tặng một chữ Lôi, gọi là Lôi Kiếm Tiên. Lôi huynh thấy sao?”