Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Đỉnh núi tuyết đọng, sườn núi mây trắng, ông trời khéo tạo, khác nào kỳ quan.”

Bài hát này miêu tả Thương Sơn, Thương Sơn được tạo thành từ mười chín ngọn núi, mười chín ngọn núi này lần lượt từ bắc vào nam là: Vân Lộng, Thương Lãng, Ngũ Thai, Liên Hoa, Bạch Vân, Hạc Vân, Tam Dương, Lan Phong, Tuyết Nhân, Ứng Nhạc, Quan Âm, Trung Hòa, Long Tuyền, Ngọc Cục, Mã Long, Thánh Ứng, Phật Đỉnh, Mã Nhĩ, Tà Dương.

Giữa mỗi hai ngọn núi đều có một suối nước chảy qua, chảy vào Nhĩ Hải, đây là mười tám khe suối nổi tiếng, tên của các khe suối lần lượt là: Hà Di, Vạn Hoa, Dương Khê, Mang Dũng, Cẩm Khê, Linh Tuyền, Bạch Thạch, Song Uyên, Ẩn Tiên, Mai Khê, Đào Khê, Trung Khê, Lục Ngọc, Long Khê, Thanh Bích, Mạc Tàn, Đỉnh Minh, Dương Nam.

Bất luận tên ngọn núi hay tên khe nước đều hết sức phong nhã, nhưng phong nhã nhất vẫn là tuyết Thương Sơn ngẩng đầu lên là nhìn thấy, đọng trên đỉnh núi quanh năm suốt tháng không tan, là thắng cảnh được mọi người ưa thích nhất trong bốn cảnh đẹp ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’. Lôi Vô Kiệt bước từng bước một lên trên, hắn không biết Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y ở ngọn núi nào, chỉ có thể lang thang không mục tiêu, bởi vì hắn biết, ngay từ khi hắn bước vào Thương Sơn, nếu muốn tìm được Lý Hàn Y, vậy chỉ có một khả năng, đó là Lý Hàn Y muốn hắn tìm thấy.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng Lôi Vô Kiệt cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn ngồi xuống một bậc thang, nhìn xuống bên dưới, lúc này hắn mới phát hiện mình đã đi xa như vậy. Hắn nhìn Tuyết Nguyệt thành bên dưới, đột nhiên mỉm cười.

“Cười cái gì?” Đột nhiên có một âm thanh hỏi hắn.

“Chỉ đột nhiên cảm thấy Tuyết Nguyệt thành rộng lớn là vậy, nhưng từ trên núi nhìn xuống lại như một bàn cờ nho nhỏ.” Lôi Vô Kiệt nhếch miệng cười đáp.

“Ngươi thích chơi cờ à?”

Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Ta không biết chơi cờ, từ nhỏ ta đã không ngồi yên được, chỉ thấy sư phụ thường xuyên chơi cờ với chính mình.”

“Lên đây đi.”

Lôi Vô Kiệt đứng dậy, phủi bụi đất trên người, tiếp tục đi lên trên, đi thêm thời gian nửa khắc nữa rốt cuộc cũng tới sườn núi, chỉ thấy một gian nhà tranh không lớn mấy tại đó. Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y người mặc áo trắng, mặt phủ khăn xám đang nhắm mắt ngồi trước gian nhà.

“Sư phụ.” Lôi Vô Kiệt đột nhiên quỳ rạp xuống đất, nước mắt tràn mi.

Lý Hàn Y mở mắt ra, gật đầu.

Sau chuyện này, cặp thầy trò này rốt cuộc cũng bái sư.

Dưới chân núi Tuyết Nguyệt thành, Tiêu Sắt vẫn lười biếng nằm phơi nắng, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nhàm chán nhìn lên không trung. Đường Liên trên nóc nhà thản nhiên nói: “Năm đó khi Liên Nguyệt sư phụ đưa ta tới Tuyết Nguyệt thành, bảo ta phải thay Đường môn ở lại Tuyết Nguyệt thành đợi một người. Ngươi là người đó ư?”

“Không phải.” Tiêu Sắt trực tiếp trả lời.

Đường Liên cười: “Ta cũng cảm thấy không phải.”

Tiêu Sắt đong đưa cọng cỏ: “Ngươi đường đường nam nhi đại trượng phu, có chờ cũng là chờ một cô nương như hoa như ngọc, chờ một ông lão như ta làm gì?”

“Đúng thật ta là nam nhi đại trượng phu, nhưng ngươi có chỗ nào giống ông lão. Ngươi lúc nào cũng ra vẻ trải hết chuyện đời, nhưng thực tế ngươi bao tuổi? Chẳng qua chỉ lớn hơn Lôi Vô Kiệt một hai tuổi chứ mấy.” Đường Liên đáp.

Tiêu Sắt bĩu môi: “Không cần ngươi quản.”

“Ai dư hơi quản ngươi, chẳng qua có người sẽ đến quản ngươi, Tam sư đệ.” Đường Liên đột nhiên đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười không có ý tốt.

“Hả?” Tiêu Sắt nhíu mày.

“Tạm biệt.” Đường Liên tung người, đã nhảy đi.

Tiêu Sắt thầm hô không ổn, nhảy xuống khỏi ghế, đang định chạy trốn đã thấy một thanh trường thương màu ô kim đánh tới trước mặt. Tiêu Sắt cau mày lui lại một bước, thanh trường thương đập tan cái ghế hắn vừa nằm.

Tiêu Sắt thở dài: “Đại tiểu thư, cô định đánh hết ghết ngồi của ta hay sao?”

Con gái Thương Tiên, Tư Không Thiên Lạc bề ngoài thanh tú, giữa hai hàng mi bừng bừng khí khái, thu hồi trường thương cười lạnh nói: “Lại trốn đây lười biếng rồi?”

“Lười biếng cái gì, ta đã nói với các ngươi rồi mà, ta sẽ không tập võ. Hiện giờ mỗi ngày ta đều chơi ba ván cờ với cha cô, buổi sáng thì xem sổ sách, vất vả lắm rồi mà!” Tiêu Sắt nhổ cọng cỏ đuôi chó ra, bất mãn nói.

“Xì, cứ hết ăn lại nằm như vậy cũng đòi mỗi tháng nhận tám trăm lượng? Cũng xứng làm đệ tử của Thương Tiên?” Tư Không Thiên Lạc vung thanh trường thương đuổi theo. “Bản tiểu thư sẽ không tha cho ngươi, chẳng phải khinh công của ngươi trác tuyệt sao? Sau này ngươi phụ trách giúp bản tiểu thư luyện thương nhé?”

“Hả?” Tiêu Sắt kinh hãi, lắc người một cái, đã chạy tới cửa.

Thiên hạ có vô số khinh công, Thê Vân Tung của Võ Đang, Đạp Tuyệt Vô Ngân của Thiên Sơn phái, Bát Bộ Truy Thiền của Phi Vân các đều là khinh công nhất đẳng. Nhưng Đạp Vân Thừa Phong bộ vẫn được xưng là khinh công đệ nhất thiên hạ, đơn giản là vì khinh công bình thường chỉ có thể tô điểm thêm, còn nó có thể đặt song song với võ công.

“Hừ, ngươi chạy đi đâu được đây!” Tư Không Thiên Lạc cầm thương đuổi theo.

Lần trước bị Tư Không Thiên Lạc dẫn gió lớn khắp con phố đánh tan một ống tay áo, nhưng đó là vì khi đó mục đích của Tiêu Sắt là ngăn cản cô, còn giờ tình hình đã khác. Nếu Tiêu Sắt quyết tâm chạy trốn, như vậy trừ phi Thương Tiên đích thân tới, bằng không muốn bắt được hắn thật sự không đơn giản. Tiêu Sắt rảo bước một cái đã lao ra sân, nhưng Tư Không Thiên Lạc đâu cam lòng từ bỏ như vậy, vung thanh trường thương, lập tức đuổi theo.

Một thiếu niên áo xanh, một thiếu nữ áo đen, hai người bắt đầu truy đuổi không ngừng nghỉ trong Tuyết Nguyệt thành.

Lạc Minh Hiên đang đổ xúc xắc với sư phụ Doãn Lạc Hà, thua tới mức thương tích đầy mình, lúc này lại đi ra khỏi đại điện, chứng kiến hai thân ảnh lướt qua trước mặt mình, không khỏi xoa xoa hai mắt: “Trời ạ, đây là khinh công gì vậy? Sao tốc độ nhanh thế?”

Lạc Hà Tiên Tử tuổi đã quá ba mươi nhưng gương mặt vẫn như thiếu nữ, nhíu mày rồi nói: “Đạp Vân?”

Lạc Minh Hiên cười trên nỗi đau của người khác: “Sau này có người chơi với Thiên Lạc muội muội rồi, chúng ta cũng bớt chút phiền phức. mà không biết tiểu tử kia thế nào rồi, đi theo nhị thành chủ tính khí kỳ quái ấy chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.”

Còn trong Thương Sơn, Lý Hàn Y đột nhiên hỏi: “Lôi Vô Kiệt, vì sao ngươi lại rút kiếm?”

Lôi Vô Kiệt đần ra tại chỗ, trầm ngâm một lúc lâu vẫn không trả lời.

“Có người rút kiếm là vì muốn làm anh hùng, dùng uy thế của kiếm để giải quyết chuyện bất bình trong thiên hạ. Có người rút kiếm là vì sợ hãi, vì nếu hắn không rút kiếm, người khác sẽ rút kiếm; nếu không muốn chết chỉ có thể rút kiếm. Như vậy, Lôi Vô Kiệt, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại rút kiếm?” Lý Hàn Y tiếp tục nió.

Lôi Vô Kiệt vẫn không biết trả lời ra sao.

“Năm xưa vì sao ngươi lại cầm kiếm lên?” Lý Hàn Y nhìn hắn.

Lôi Vô Kiệt nhớ lại một lúc rồi đáp: “Ngày đó sư phụ vung tay áo lên, một thanh trường kiếm đỏ rực như lửa phóng thẳng lên trời, một luồng sáng đỏ nhuộm hồng áng mây. Cả đời ta chưa từng thấy kiếm thuật huyền diệu như vậy, sư phụ hỏi ta có muốn tập kiếm không, lúc đó ta không do dự, chỉ vì rung động trước vẻ đẹp của chiêu kiếm đó.”

“Đúng, kiếm là thứ đẹp nhất trên thế gian. Nếu sư phụ ngươi không chứng kiến vẻ đẹp của chiêu kiếm, chắc đã chẳng đến gặp tình cảnh như hiện giờ. Nhưng ngươi đang nói tới tập kiếm còn ta đang nói tới rút kiếm, hai thứ hoàn toàn bất đồng. Tập kiếm có thể bàn phong lưu, nhưng rút kiếm lại chỉ có thể luận sinh tử!” Khi Lý Hàn Y nói ra lời cuối, hắn cau mày, giọng nói mang theo cảm giác uy nghiêm.

Lôi Vô Kiệt lắc đầu, sinh tử? Đúng vậy, trên giang hồ sinh tử là chuyện rất đơn giản, dường như chỉ một lời không hợp là có thể rút đao chém giết, đao kiếm vạch một vệt trên cổ, chết tới không thể chết hơn. Nhưng Lôi Vô Kiệt nghe nhiều câu chuyện giang hồ như vậy, bất luận say mê giang hồ thế nào, nhưng trước nay lại không ủng hộ giang hồ như vậy. Trên giang hồ thắng bại là chuyện thường tình, nhưng việc gì phải phân sinh tử. Lôi Vô Kiệt chậm rãi nói: “Rút kiếm có thể luận kiếm, không cần phân sinh tử.”

“Ngươi không muốn phân sinh tử nhưng người khác lại rút kiếm với ngươi, muốn ngươi chết. Như vậy ngươi định chịu chết ư?” Lý Hàn Y hỏi.

Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy đầu óc rối tung, không biết nên trả lời như thế nào.

Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng, vung nhẹ tay phải, một thanh trường kiếm từ trong nhà tranh bay ra, cắm trước mặt Lôi Vô Kiệt.

“Thanh kiếm này tên là Thính Vũ, là quà nhập môn mà vi sư tặng cho ngươi.”

Lôi Vô Kiệt bước lên trước một bước, cầm lấy thanh kiếm này, đó là một thanh kiếm trường kiếm tinh xảo thanh tú, hết sức nhẹ nhàng, cầm trên tay như không cảm nhận được trọng lượng. Trong lúc hắn còn đang không hiểu vì sao Lý Hàn Y đột nhiên thay đổi đề tài, thì đã cảm thấy kiếm khí hiện lên xung quanh. Lôi Vô Kiệt lập tức ngẩng đầu, lại phát hiện áo trắng của Lý Hàn Y bay phấp phới, giữa hai hàng mi ẩn hiện chút sát ý!

“Đến đây, rút kiếm với ta!” Lý Hàn Y cao giọng nói.