“Anh ta muốn làm gì vậy?” Nguyên Lị nhìn Từ Triết Vĩnh, lén hỏi Giản Nhất.

Giản Nhất đáp: “Không biết.”

“Chúng ta phải làm sao?”

“Đường mình mình đi, có lẽ anh ta đang chán nản thôi.”

“Chắc vậy, bọn mình đừng quấy rầy anh ta.”

“Ừ.”

Giản Nhất thần sắc như thường lướt qua Từ Triết Vĩnh, Nguyên Lị chạy chậm đuổi theo. Từ Triết Vĩnh vẫn chìm trong cảm xúc thất bại nên không để ý có hai người bước qua mặt mình, khi tỉnh táo lại Giản Nhất và Nguyên Lị đã gần đến cuối đường.

Từ Triết Vĩnh vội vàng gọi Giản Nhất lại.

Giản Nhất và Nguyên Lị đồng thời quay đầu nhìn hắn.

“Từ học trưởng, có chuyện gì vậy?” Nguyên Lị hỏi.

Từ Triết Vĩnh đang nhìn Giản Nhất.

Giản Nhất bình thản đối mặt: “Từ học trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Từ Triết Vĩnh bước lại gần cô: “Nghe nói, kỳ nghệ trước kia của cô không tốt.”

Giản Nhất dừng lại, lịch sự đáp: “Trước kia cũng bình thường, có vấn đề gì sao?”

Từ Triết Vĩnh nghẹn lời, tiếp tục hỏi: “Gần đây cô mới chăm chỉ luyện tập đúng không?”

“Dạo này tương đối hăng hái.” Cô nói đúng sự thật.

“Vì tôi sao?” Từ Triết Vĩnh hỏi.

“Không phải?” Giản Nhất quyết đoán trả lời.

“Vậy thì sao?”

“Vì yêu nước.” Giản Nhất nghiêm túc.

Từ Triết Vĩnh kinh ngạc, ngay lập tức nhớ ra anh ta từng nói cờ vây Trung Quốc không thể sánh bằng Hàn Quốc, sinh viên Trung Quốc cũng không giỏi bằng sinh viên Hàn Quốc, vì thế vội giải thích: “Giản Nhất, tôi không ngờ câu nói kia lại tạo thành ảnh hướng lớn cho cô như vậy.”

Giản Nhất cười cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc lại: “Từ học trưởng, tổ quốc như mẹ, người trong nước là anh chị em một nhà, cho dù họ có nhiều khuyết điểm khiến chúng tôi vì thế mà sinh ra tức giận hay oán trách, hay thậm chí có thể đánh nhau, nhưng tình cảm vẫn chưa bao giờ thay đổi. Mỗi người trong số họ đều như tôi, không thể chịu đựng được những lời vu khống dù là nhỏ nhất từ người khác, một từ cũng không!”

Giản Nhất nói mấy câu đơn giản, không nhanh không chậm nhưng rất rõ ràng, có khí phách.

Nguyên Lị ngơ ngẩn nhìn cô, trong mắt có thêm vài phần sùng bái.

Từ Triết Vĩnh sững sờ.

Giản Nhất xoay người đi hai bước, dừng lại nói: “Từ học trưởng, anh không phải là lưu học sinh duy nhất trong Đại học đế đô, nhưng tôi tin rằng hầu hết mọi người đều tôn trọng đất nước, văn hóa và phong tục của nhau, bởi vì tất cả chúng ta đều giống nhau, ước mơ một thế giới hòa bình.”

Nói xong cô dứt khoát dời đi, Nguyên Lị trừng mắt lườm Từ Triết Vĩnh một cái, chạy theo Giản Nhất.

Từ Triết Vĩnh đứng ngốc tại chỗ, sắc mặt chuyển hết từ đỏ sang trắng, nghĩ tới câu nói của Giản Nhất lại vô cùng hổ thẹn, nhớ lại mình đã từng lén lút nói xấu cùng bạn học về Trung Quốc, liền hối hận không thôi. Bởi vì dưới lời nói của cô, anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự hẹp hòi và xấu xa, mà Giản Nhất chưa bao giờ vu khống hoặc nói câu không hay nào về mẫu quốc của anh ta, nhưng lại dùng thực lực của mình cho anh ta một cái tát thật mạnh.

“Triết Vĩnh.” Lưu học sinh Hàn Quốc từ nhà vệ sinh đi ra, khoác vai Từ Triết Vĩnh nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn: “Tôi thấy Giản Nhất nói đúng.”

Từ Triết Vĩnh im lặng.

“Ngẫm lại nếu có người nói không tốt về quốc gia mình, chúng ta cũng sẽ tức giận mà.”

Trừ Triết Vĩnh vẫn không nói lời nào.

“Sau này về nước ít nói bậy về Trung Quốc đi, thật ra tôi cảm thấy Trung Quốc khá tốt, người Trung đối ngoại rất thân thiện, có đúng không?”

Từ Triết Vĩnh gật đầu.

“Tôi cũng hy vọng thế giới hòa bình.” Một người trong đó cười cười.

Từ Triết Vĩnh lại gật đầu.

“Oa, nhưng mà Giản Nhất thật sự rất lợi hại.” Từ Triết Vĩnh gật đầu tán đồng, cô rất giỏi.

“Giản Nhất, cậu giỏi quá.” Nguyên Lị đuổi theo Giản Nhất, giơ ngón cái cho cô.

Giản Nhất cười nói: “Cảm ơn đã khen.”

“Từ Triết Vĩnh bây giờ chắc đang luống cuống lắm đây?”

Giản Nhất cười: “Cậu cũng đừng đối xử quá khác biệt, trên thực tế thế giới ánh sáng nhiều hơn bóng tối, người tốt nhiều hơn người xấu, không phân biệt chủng tộc, quốc gia hay giới tính, Từ Triết Vĩnh cũng vậy, các sinh viên Hàn Quốc khác vẫn rất tốt.”

“Là cùng một thế giới cùng một giấc mơ sao?” Nguyên Lị cười nói.

Giản Nhất tiếp lời: “Thế giới hòa bình.”

Nguyên Lị cảm khái khoác cánh tay Giản Nhất: “Giản Nhất, quen được cậu thật tốt, mình học được rất nhiều thứ.”

“Cảm ơn đã khen.”

“Không phải khen đâu, mình nghiêm túc đó.” Nguyên Lị vừa dứt lời, cảm giác được Giản Nhất không phải đang dẫn cô về ký túc xá, cũng không phải đến quán cơm hằng ngày: “Giản Nhất, bọn mình đi nhầm hướng rồi?”

“Không phải.”

“Không về phòng hả?”

“Về phòng làm gì? Mình muốn ra ngoài.”

Nguyên Lị vỗ trán một cái: “A, nhớ ra rồi, bạn trai cậu đang đợi.”

Giản Nhất gật đầu: “Đúng vậy.”

Nguyên Lị vội buông cô ra: “Vậy cậu mau đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột.”

“Không phải nói sẽ mời cậu ăn cơm rồi à?”

“Mình chỉ nói vậy thôi, hai người đã lâu không gặp, mình đến làm bóng đèn làm gì. Đi đây, buổi tối sẽ lấy nước cho cậu.” Nói xong cô ấy chạy ùa về ký túc xá.

“Ấy, Nguyên Lị.” Giản Nhất muốn gọi lại nhưng không được, đành phải một mình ra cổng trường. Lúc đầu còn bình thản, nhưng gần tới cổng cảm thấy tim đập nhanh mấy nhịp, nghĩ đến việc ra khỏi cổng đã nhìn thấy Lạc Nham cả người cô đều trở nên rạo rực, vì vậy bước chân bắt đầu tăng tốc, sau đó chuyển thành chạy. Bên tai lướt qua đủ loại âm thanh của tiếng gió, tiếng sinh viên nói chuyện, luyện đàn, tiếng đọc sách. Giản Nhất lao ra cổng trường đại học và nhìn thấy một chiếc xe đạp đậu dưới gốc cây bên ngoài, Lạc Nham đang bình thản đứng đó.

Cô chợt dừng bước, đã bao lâu rồi cô không gặp anh? Mới chỉ nửa tháng thôi, nhưng cứ ngỡ đã nửa thế kỷ, cô đứng đó lảng lặng ngắm nhìn anh.

Lạc Nham ăn mặc giản dị, khẽ cúi đầu, gương mặt anh tuấn sắc nét, lại có một chút khí chất thanh xuân đầy sức sống. Anh thong dong đứng trước cổng trường đại học, khó có ai nghi ngờ anh không phải là một trong những sinh viên trong trường, thậm chí bởi vì quá đẹp trai nên thu hút được vô vàn ánh mắt nhìn sang. Anh đang cúi đầu, lúc này dường như cảm nhận được ánh mắt của Giản nhất, khẽ nghiêng mắt chậm lãi ngẩng đầu nhìn qua, chuẩn xác nhìn trúng Giản Nhất đang đứng trước cổng trường.

Lạc Nham ngẩn người, lập tức nở nụ cười mê hoặc, Giản Nhất tươi cười nâng bước đi về kia anh, anh cũng sải bước lại gần cô, sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.

“Lạc Nham, anh đến rồi.” Giản Nhất vòng tay qua eo Lạc Nham, ngửi mùi hương tự nhiên quen thuộc trên người anh.

“Ừm, anh đến rồi.” Lạc Nham gắt gao ôm chặt Giản Nhất.

Trước cổng trường đại học người đến người đi không ngừng nên hai người không ôm nhau quá lâu, Lạc Nham kéo cô đến gần chếc xe đạp.

Giản Nhất ngạc nhiên hỏi anh: “Anh mua?”

“Ừ.”

“Mua nó làm gì?”

“Em nói mỗi ngày đi học phải mất nửa tiếng mà?” Anh nói.

Giản Nhất cười khanh khách, ánh mắt sáng lập lánh nhìn anh: “Cố ý mua cho em?”

“Ừ.”

“Cảm ơn anh.”

“Chỉ cảm ơn thôi?”

“Không thì thế nào?”

“Hôn một cái?” Lạc Nham mỉm cười hỏi, thời gian này anh bận rất nhiều việc khiến tinh thần mơ hồ không rõ, bây giờ gặp được Giản Nhất mới cảm thấy cuộc sống tươi đẹp rõ ràng, tâm tình cũng vì vậy mà tốt lên không ít.

“Nhiều người lắm.” Cô lấy lí do.

Anh cũng không gây khó dễ cho cô, đành nói: “Thôi được.”

Vừa dứt lời, Giản Nhất bỗng nhiên nhón mũi chân hôn lên má anh, Lạc Nham sửng sốt lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ vuốt ve, ai oán nhìn cô.

“Làm sao vậy?” Giọng nói cô mang theo chút nghịch ngợm.

“Hôn thêm cái nữa.”

“Thiếu đòn.” Giản Nhất cười, tàn nhẫn nhéo tay anh một cái anh mới chịu từ bỏ ý định, một tay đẩy xe đạp một tay nắm tay cô, hai người cùng đi về “nhà nhỏ” của anh.

“Anh chờ lâu không?”

“Cũng không lâu lắm.”

“Lần này anh ở lại được mấy ngày?”

“Khoảng một tuần.”

“Hay quá.”

“Em có đến với anh không?”

Giản Nhất gật đầu.

Anh buông tay cô ra, ngồi lên xe đạp, vỗ vỗ khung xe phía trước: “Lên đi, chúng ta về nhà.”

“Em ngồi phía sau.” Giản Nhất có chút thẹn thùng.

Anh kiên trì: “Ngồi chỗ này.”

Giản Nhất liếc anh một cái, sau đó ngồi lên phía trước được Lạc Nham khóa trong ngực. Ổn định vị trí, anh dùng sức giẫm bàn đạp chạy đi. Lúc này ánh mặt trời vừa phải, có vài tia sáng xuyên qua kẽ lá rơi trên người Lạc Nham và Giản Nhất. Hai người đi giữa khung cảnh buổi sáng thanh bình đó, nhẹ nhàng nói chuyện, giải tỏa nỗi nhớ nhung và những ngọt ngào.

Như vậy thôi chưa đủ, vừa đến dưới lầu khu nhà, mới dừng xe lại Lạc Nham đã hôn cô, Giản Nhất cũng không rụt rè vòng tay lên cổ anh đáp lại, cho đến khi cả hai đều thở hổn hển mới đồng thời buông ra.

Ánh mắt Lạc Nham thâm tình triền miên: “Nhớ anh không?”

“Nhớ.” Cô đáp.

Lạc Nham nâng mặt Giản Nhất lên định hôn tiếp, cô vội vàng nói: “Đừng hôn, có người đến không hay đâu.”

Anh mổ lên môi cô thêm mấy cái nữa mới dẫn cô lên nhà. Lạc Nham đã chuẩn bị đồ ăn từ trước nên hai người về đến nhà liền đeo tạp dề, bắt đầu phối hợp nấu cơm.

“Dạo này em chơi cờ vây thế nào rồi?” Lạc Nham vừa rửa rau vừa hỏi cô.

Giản Nhất lột vỏ hành trả lời anh: “Khá tốt, anh có hay đến tiệm bánh không?”

“Có đến.”

“Ba mẹ và em gái em khỏe không?”

“Khỏe lắm, ba em nhìn như đã khỏi hẳn, ông ấy đối với mẹ em rất tốt, dạo này trên mặt dì đều mang ý cười.”

“Đương nhiên rồi, em gái thì sao?”

“Đang làm lớp trưởng.”

“Lớp trưởng?” Giản Nhất giật mình: “Sao tự dưng lại làm lớp trưởng?”

“Nghe bảo dơ tay báo danh, có hơn mười nhóc tham gia tranh cử chức lớp trưởng, em gái em đọc thuộc lòng một lúc năm bài thơ Đường làm chấn động toàn trường, chính thức trở thành lớp trưởng.”

“Oa.” Giản Nhất vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ Tiểu Đồng lại giỏi như vậy.”

“Ừ, rất giỏi, ba mẹ anh bây giờ đều ném anh và cầu cầu ra đằng sau, chỉ quan tâm Tiểu Đồng, còn nói Tiểu Đồng đáng yêu cao lãnh tự nhiên, chạm đến tim bọn họ.”

Giản Nhất bật cười, đúng lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, Giản Nhất thả hành xuống ra ngoài cầm điện thoại lên xem, ba chữ “Từ Triết Vĩnh” trên màn hình khiến cô cau mày lại.

Anh ta lại muốn gì?