*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Trâu Lười

Quả nhiên A Kiều khóc sưng mắt lên.

Cô dậy từ sớm, người chải đầu nhà họ Chu mời vẫn chưa đến. A Kiều học được cách trang điểm trong lầu Hoa Nguyệt, cô bảo Thúy Nương xuống phòng bếp luộc một quả trứng gà.

Thúy Nương còn tưởng cô dâu mới đói bụng, một quả trứng gà làm sao đủ ăn chứ. Thúy Nương đi vào trong bếp, cô lấy hai quả trứng gà ở trong giỏ nhỏ rửa sạch rồi chuẩn bị cho vào trong nồi.

“Mày đang làm cái gì vậy?”

Đột nhiên giọng nói không vui vang lên bên ngoài cửa phòng bếp, Thúy Nương quay đầu lại thì thấy Kim thị, Thúy Nương lập tức trợn mắt ngược lại rồi nói giống như muốn phun hạt đậu ra ngoài: “Cô dâu nhỏ đói bụng, tôi muốn luộc trứng gà cho chị ấy, làm sao, bà là mợ mà không nỡ cho cháu gái ăn hai quả trứng gà à?”

Tính tình của Kim thị thích ăn mềm sợ cứng, hơn nữa hôm nay cũng không phải lúc thích hợp trở mặt vì hai quả trứng gà. Kim thị nhẫn nhịn, bà nghĩ đến mục đích của mình rồi cười cười với Thúy Nương. Kim thị lấy thêm một quả trứng gà ở trong giỏ cho Thúy Nương: “Cháu cũng đói bụng rồi đúng không, nấu thêm cho mình ăn đi.”

Thúy Nương nghi ngờ nhìn bà, cô không nhận mà nói: “Chồn chúc tết gà, bà muốn làm gì?”

Kim thị thật sự muốn tát con nhóc chết tiệt này một phát rồi đuổi nó về nhà họ Triệu, nhưng bà vẫn phải duy trì khuôn mặt tươi cười, bà bê cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Thúy Nương rồi nói chuyện với cô: “Tối qua A Kiều và bác của con bé nói chuyện một lúc, sau khi A Kiều về phòng có nói gì với cháu không?”

Thúy Nương vừa nhóm lửa vừa trả lời: “Không nói gì, trốn ở trong chăn khóc một lúc lâu, chắc chắn người nhà bà làm chị ấy tủi thân rồi.”

Kim thị cũng thấy chồng ôm A Kiều khóc nức nở, bà tiếp tục hỏi: “Vậy A Kiều có cầm cái gì trong tay không?”

Kim thị hiểu rõ chồng mình, chắc chắn ông không thể không cho A Kiều chút đồ cưới nào. Không lấy được sính lễ của nhà Triệu đã làm Kim thị nghẹn một cục tức rồi, nếu ông chồng còn giấu tiền riêng cho A Kiều thì Kim thị phải cướp về ngay mới được.

Cuối cùng Thúy Nương cũng hiểu rõ ý của Kim thị, cô nhìn chằm chằm bà rồi đột nhiên giễu cợt nói: “Có, cô dâu nhỏ cầm hai hạt óc chó vàng, bên trong toàn là hạt đậu vàng, chị ấy để ngay trên mắt mình đó, bà đi lấy đi!”





Lúc đầu Kim thị kinh ngạc khi biết chồng giấu mình hai hạt óc chó vàng, nhưng khi nghe hết lời Thúy Nương nói, bà mới phản ứng kịp. Kim thị giận dữ đứng dậy túm bả vai Thúy Nương muốn đánh cô.

“Đủ rồi, bà có thôi đi không hả?” Không biết Chu Sưởng đứng ở bên ngoài tù lúc nào, ông lạnh lùng quát to.

Thúy Nương thấy ông thì vội vàng tố cáo: “Tú tài, ngài mau quản vợ của ngài đi, huhu…”

Kim thị lập tức bịt miệng cô lại.

Chu Sưởng nghe thấy gần hết, Kim thị là người như thế nào ông biết rõ. Chu Sưởng cau mày gọi Kim thị ra ngoài.

Trước khi đi, Kim thị khua tay uy hiếp Thúy Nương không cho cô lắm miệng.

Thúy Nương mặc kệ bà, cô luộc hai quả trứng gà liền mang ngâm vào trong bát nước lạnh rồi bê hai tay về phòng phía đông. Lúc vén rèm cửa ra, cô thấy A Kiều đã mặc váy cưới màu đỏ đô. Cô dâu mới cưới đều mặc màu đỏ tươi là chính, còn nhóm tiểu thiếp chỉ có thể mặc màu đỏ khác. Nhìn A Kiều ở trước mặt, Thúy Nương vừa cảm thấy cô rất đẹp vừa cảm thấy đáng tiếc thay cô.

Nếu không gặp phải người mợ độc ác như Kim thị thì chị A Kiều làm vợ chính của quan gia còn được, trai tài gái sắc tốt biết bao.

“Cô dâu nhỏ đã thay váy cưới rồi à, thật đẹp!” Thúy Nương khen thật lòng.

Không phải A Kiều vội vã muốn thay váy cưới lấy chồng, cô chỉ muốn nhân lúc Thúy Nương rời đi thì giấu túi đồ bác trai đưa cho vào trong ngực thôi, cô không yên lòng khi để ở chỗ khác.

Trong bát có hai quả trứng gà, A Kiệu bóc một quả để sang một bên chờ nguội, một quả khác thì cho Thúy Nương ăn.

Thúy Nương thấy lạ hỏi cô: “Cô dâu nhỏ không ăn sao?”

A Kiều giải thích: “Trứng gà để nguội rồi lấy lăn mấy vòng quanh mắt có thể làm mắt hết sưng.”

Thúy Nương ngạc nhiên.

Lúc A Kiều lăn trứng gà, Thúy Nương đứng một bên nhìn không chớp mắt, cô phát hiện biện pháp của A Kiều thật sự có tác dụng.  Thúy Nương nhìn A Kiều giống như thấy thần tiên, cô cảm thấy cô dâu nhỏ không có gì là không làm được cả.

Trước cửa nhà họ Chu truyền đến tiếng cười nói, người chải đầu đã đến.

Dù là thiếp nhưng lúc cưới vẫn phải ăn mặc xinh đẹp.

Kim thị kéo con gái Chu Song Song sang đây xem A Kiều chải đầu, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt của hai mẹ con lại nhìn chằm chằm sính lễ của nhà họ Triệu, thậm chí bà còn lật xem tơ lụa trong rương, mở ngăn kéo bàn trang  điểm. Mặc dù Thúy Nương nhìn chằm chằm nhưng cô chỉ có một người, ngăn được người này lại không ngăn được người kia. Cuối cùng hai mẹ con Kim thị không trộm được đồ vật gì nhưng lại kiểm tra hết một loạt đồ sính lễ.

A Kiều ngồi im lặng giống như tập mãi thành thói quen.

Người chải đầu nhìn cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt rồi liếc nhìn hành động của hai mẹ con Kim thị, trong lòng bà không khỏi tiếc hận thay A Kiều.

Kim thị và Chu Song Song không tìm thấy đồ vật dư thừa nào.

Đúng lúc Chu Sưởng gọi hai mẹ đi ra ngoài, khách khứa lần lượt đến rồi.

Mặc dù Kim thị hoài nghi trên người A Kiều giấu cái gì đó nhưng bà không thể không biết xấu hổ đi lục soát người được.

Buổi sáng ở nhà họ Chu rất náo nhiệt, đến buổi chiều khách ở nhà họ Triệu cũng đến đông đủ. Giờ lành đến, Triệu Yến Bình đi theo bà mối sang nhà họ Chu đón dâu.

Hai nhà cách nhau quá gần, kiệu phu nâng kiệu hoa đi mấy bước đã đến.

Chu Sưởng tự mình cõng cháu gái từ phòng phía Đông ra cổng, hai mắt tú tài già gần 40 tuổi nổi đầy tia máu, nước mắt đảo quanh viền mắt. Khách khứa thấy vậy liền bàn luận ầm ĩ, ở trong tiếng bàn luận kia, da mặt Kim thị dày đến đâu cũng không chịu nổi, bà ngượng ngùng đi vào phòng, không còn mặt mũi gặp người nữa.

A Kiều không khóc, nên khóc tối qua cũng khóc đủ rồi.

Bác trai đối xử tốt với cô, nhưng cuộc sống ở nhà bác thật sự rất mệt mỏi. Cô giống như một người thừa trong cái nhà này, làm cái gì cũng không được tự nhiên. Nhà họ Triệu đơn giản hơn nhiều, bà Triệu nạp cô làm thiếp nên chắc hẳn không ghét cô, quan gia Triệu cũng là một bộ đầu tốt, hắn còn có ơn cứu mạng đối với cô. A Kiều thật sự mừng vì mình có thể gả cho một người anh hùng như thế.

Cho nên hôm nay là ngày tốt lành để A Kiều dọn đến nhà họ Triệu, cô thật sự rất vui, vì thế cô không cảm thấy luyến tiếc giống như bác.

“Kiều Kiều, hai nhà chúng ta ở ngay gần nhau, về sau chịu oan ức gì thì cứ việc đến tìm bác.”

Cõng A Kiều đến kiệu nhỏ, Chu Sưởng dặn dò cháu gái qua cái khăn trùm cô dâu.

A Kiều gật nhẹ đầu.

Chu Sưởng nhìn bàn tay nhỏ đặt lên đầu gối của cháu gái rồi xoay người đi đến chỗ Triệu Yến Bình đang đứng bên cạnh con ngựa, ông đỏ mắt nói: “Quan gia Triệu, lão Chu tôi chỉ có một đứa cháu gái này thôi. Từ nhỏ con bé đã đáng thương rồi, mong quan gia Triệu đối xử tốt và che chở con bé nhiều hơn. Nếu Kiều Kiều có chỗ nào làm không tốt thì lão Chu tôi xin nhận lỗi thay con bé trước.”

Triệu Yến Bình nói: “Ngài yên tâm đi, tôi đã nạp cô ấy thì nhất định chăm sóc cô ấy.”

Triệu Yến Bình cũng không hứa hẹn thêm cái gì.

A Kiều đi làm thiếp, dựa theo quy củ Triệu Yến Bình không cần gọi ông là bác, hai nhà cũng không được tính là quan hệ thông gia.

Thấy Triệu Yến Bình không muốn kính trọng ông lắm, Chu Sưởng đành yên lặng lùi sang một bên.

Triệu Yến Bình xoay người ngồi lên ngựa, hắn dẫn đội nâng kiệu hoa đi vòng sang một con đường rồi lại quay trở về bằng một đường khác.

Cách nhau một bức tường, từ nay trở đi A Kiều chính là người nhà họ Triệu, cô không còn liên hệ gì với người nhà họ Chu nữa.



Lễ nạp thiếp rất đơn giản, hơn nữa nhà họ Triệu cũng không phải gia tộc lớn nhiều lễ nghi phiền phức gì. Triệu Yến Bình vén khăn cô dâu lên, hai bên coi như nhìn thấy mặt nhau, xác định không gả sai cũng không nạp sai người, Triệu Yến Bình liền quay ra sân chiêu đãi mười bàn khách.

Bà Triệu, Liễu thị và Thẩm Anh tạm thời không thể sang phòng bên này. Họ sẽ chờ đến sáng sớm ngày mai uống trà của thiếp nên bây giờ chỉ có Thúy Nương sang phòng phía đông chăm sóc A Kiều thôi.

A Kiều ngồi trên giường, âm thanh chúc mừng, mời rượu ở trong sân truyền vào rõ ràng. Tất cả mọi người đều mời Triệu Yến Bình uống rượu, không biết hắn uống nhiều hay ít, có say không nữa, sau khi say cũng không biết phát điên gì không?

Thúy Nương bê đồ ăn vào phòng rồi để ở trên bàn gần cửa sổ.

Lúc này A Kiều nghe thấy rõ hơn, hóa ra khách đến ngày hôm nay đều là thương nhân, hình như còn có một vị tri huyện.

Cô chỉ có thể nghe thấy thanh âm, bên này bà Triệu và mấy người vợ của thương nhân ngồi một bàn, bà không ngừng duỗi cổ ra xem mặt tri huyện Tạ Sính. Tạ Sính tầm 20 tuổi, gương mặt còn trẻ hơn cháu trai bà, mặt trắng, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, đúng là người phong lưu phóng khoáng, cử chỉ nhanh nhẹn. Người bên ngoài đều rót đầy rượu cho cháu trai, chỉ có hắn chạm nhẹ cái chén với cháu trai bà nhưng cũng không nói gì nhiều. Không biết có đau lòng hay không nhưng bà Triệu không muốn ăn gì nữa.

Một người đàn ông còn trắng hơn cả phụ nữ, thật sự là trời sinh làm yêu tinh mà.

Đáng tiếc người ta là tri huyện, là con trai của Hầu gia gì đó ở kinh thành. Bà Triệu giận mà không dám nói, nếu không bà đã xông lên xé rách miệng của hắn rồi, bà sẽ bảo hắn đừng có dụ dỗ cháu trai nhà bà nữa.

Bữa tiệc rất náo nhiệt.

Trời dần dần tối đen, rượu cũng uống hết rồi, đồ ăn cũng ăn đến tận đáy, khách khứa nhao nhao đứng dậy đi về.

Triệu Yến Bình là người đàn ông duy nhất ở trong nhà nên hắn phải ra cổng tiễn khách, chờ vị khách cuối cùng rời đi, cổng lớn nhà họ Triệu cũng đóng lại.

Triệu Yến Bình còn muốn giúp đỡ thu dọn sân nhưng bà Triệu lại kéo cánh tay hắn lôi về phòng: “Chỗ này giao cho Thúy Nương và Quách Hưng là được, cháu mau đi tắm rồi về phòng đi.”

Bà tốn 15 lượng bạc nạp thiếp thế để làm gì, chính là để trời tối tiểu thiếp thi triển bản lĩnh mê hoặc cháu trai bà!

Liễu thị cũng tới khuyên con trai: “Người ta là con gái, con phải dịu dàng với con bé một chút, đừng lạnh lùng giống như ở trước mặt chúng ta, con sẽ dọa người ta sợ đấy. »

Triệu Yến Bình nhìn hai người lớn trong nhà, hắn cầm chậu đến phòng bếp múc rước rồi ra sân sau tắm rửa.

Bà Triệu dặn dò hai anh em Thúy Nương thu dọn nhanh chân nhanh tay, thu dọn xong thì đi ngủ ngay, không ai được lên tiếng nữa.

Sau đó bà dẫn Liễu thị và Thẩm Anh đến phòng phía tây rồi bảo hai mẹ con ngủ sớm đi.

Thẩm Anh thấy bà vẫn ngồi trên ghế, cô nằm sấp trong chăn hỏi: “Lão thái thái, sao bà còn chưa ngủ?”

Bà Triệu nói dối: “Vừa nãy ăn hơi nhiều, lát nữa bà đi dạo trong sân để tiêu cơm đã.”

Thẩm Anh tin thật, cô ngoan ngoãn nằm xuống.

Liễu thị nhìn mẹ chồng cười cười, bà cũng nằm xuống theo.

Bà Triệu tắt đèn dầu, trong phòng lập tức đen xì.

Một lúc sau bà Triệu nghe thấy tiếng cháu trai đi từ sân sau về phòng phía đông.

Thời cơ đã đến, bà Triệu rón rén ra ngoài phòng phía Tây, bà lặng lẽ mở cửa sân sau rồi đóng nhẹ nhàng lại. Tiếp đến bà lén đi vòng ra sau phòng phía đông giống như con mèo. Cái mặt mo của bà dựa sát vào vách tường giống như con thạch sùng to không nhúc nhích để tập trung tinh thần.

Giường trong phòng đặt ở phía bắc, ở bờ tường phía bắc cũng có một cái cửa sổ nhỏ, nếu trong phòng có động tĩnh gì thì ở bên ngoài cẩn thận nghe kỹ vẫn được.

Bà Triệu vừa chờ vừa nghĩ, nếu như đêm nay cháu trai và A Kiều thành một đôi, trong anh có em, trong em có anh chặt chẽ không thể tách rời thì từ sau bà cũng không cần làm cái chuyện lén lút như này nữa. Nếu ngày nào cháu trai còn không làm được thì bà sẽ nghe lén đến ngày đó!