Dịch: Trâu Lười

Nên giải thích đều giải thích rõ, động phòng chắc chắn không có rồi, Triệu Yến Bình xuống giường lấy thêm một cái ga giường cũ màu đậm ở trong ngăn tủ ra.

Ga có chiều dài bằng giường, hai đầu có một cái móc nhỏ móc vào hai bên màn để làm một cái rèm che ở giữa giường. Cái ga này dày dặn nên bên trong và bên ngoài chỉ cần không đứng lên thì thể không thấy người bên cạnh đang làm gì.

“Mùa đông thì cô nằm ở bên trong, mùa hè trời nóng tôi nằm bên trong.” Triệu Yến Bình ngồi ở bên giường ngoài sắp xếp nói.

Hắn suy nghĩ chu đáo như thế thì A Kiều còn nói gì được chứ?

“Trên giường có hai cái chăn, nếu như bà nội hỏi thì cô cứ nói tôi thích đắp một mình một chăn cho thoải mái.”

Sau đó hắn lại lấy thêm một cái chăn ở trong tủ ra.

A Kiều thấy hắn trải cái chăn ở bên đối diện thì cắn cắn môi, cô lấy cái khăn trắng đặt ở đầu giường đưa qua mép ga giường cho hắn, cô nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve bên tai: “Cái này… Chắc chắn sáng mai bà nội sẽ kiểm tra.”

Triệu Yến Bình liếc mắt nhìn, hắn cầm lấy cái khăn trắng.

A Kiều nghe thấy hắn đi xuống giường nhưng không thấy hắn làm gì, một lát sau hắn cầm khăn về đưa cho cô, ở giữa cái khăn thình lình xuất hiện mấy vết máu đỏ.

A Kiều sợ hãi nói: “Quan gia, ngài…”

“Chỉ là một vết thương nhỏ trên vai mà thôi, không sao đâu. » Triệu Yến Bình nói nghiêm túc: “Tôi chỉ có thể làm những chuyện như  thế này, về sau bà nội tìm cô nghe ngóng tình hình thì phải nhờ cô rồi, cô cố gắng nói giống thật một chút, nếu không bà nội biết tôi không động vào cô, bà sẽ thúc giục cô dụ dỗ cô giống như cách sai Thúy Nương đi làm việc vậy.”

Bỗng nhiên A Kiều nhận ra được một điều, bà Triệu mới là người quyết định cuộc sống sau này của cô tốt hay xấu.

Cất kỹ khăn, A Kiều hơi hoang mang hỏi: “Quan gia, sao ngài không nói điều trong lòng cho bà nội nghe? Nếu ngài nói ra, bà nội nhất định hiểu cho ngài.”

Triệu Yến Bình ngồi ở đầu giường, hắn nhìn hai cây nến ở trước cái bàn trước đối diện nói: “Bà vất vả nuôi tôi lớn như bây giờ, nếu tôi nói như vậy, bà sẽ hiểu nhầm tôi oán hận bà.”

Lúc bé hắn thật sự hận bà nội, hắn tưởng bà là người ép mẹ tái giá và liên kết với chú ruột bán Hương Vân. Nhưng về sau Triệu Yến Bình hiểu ra, bà nội không xấu xa như vậy, chẳng qua là ở trong cái nhà này, bà yêu thương hắn nhất thôi.

A Kiều càng kính nể người đàn ông đang ngồi bên ngoài kia, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng rồi dùng cách của mình hiếu kính với bà nội.

“Ngủ đi.”

Triệu Yến Bình nằm xuống.

Áo cưới trên người A Kiều hơi rườm rà, mặc đi ngủ không thoải mái. Cô đã chuẩn bị giao mình cho quan gia nhưng quan gia không muốn, A Kiều cũng không cần lo lắng hắn sẽ vén ga giường lên nhìn lén nên cô cúi đầu cởi áo cưới ra. Bên trong là áo ngắn rộng rãi và quần lụa, còn đồ cưới của bác trai đưa cho thì A Kiều buộc ở trước cái yếm. Cái túi phình lên ở giữa kẽ ngực nên rất khó có thể rơi xuống.

A Kiều quay lưng về phía hắn, cô đỏ mặt tháo túi ra nắm nắm, cô nhỏ giọng gọi: “Quan gia.”

Triệu Yến Bình đáp: “Chuyện gì?”

A Kiều nằm xuống rồi đưa cái túi qua mép ga giường, cô nói nhỏ: “Đây là đồ cưới bác trai lén đưa cho tôi, bên trong có đồ trang sức mẹ để lại cho tôi và tiền chuộc thân của bác trai trả lại cho tôi. Tối qua bác trai dặn tôi nhất định phải đưa cho quan gia xem qua, nhỡ trong nhà quan gia mất cái gì thì tôi cầm những thứ này cũng không nói rõ ràng được.”

Triệu Yến Bình cảm thấy cô không phải loại người trộm đồ kia, nhưng nghĩ đến tính tình của bà nội, hắn vẫn nên kiểm lại để tương lai có cái làm bằng chứng.

“Cũng tốt.”

Triệu Yến Bình ngồi dậy, hắn đi đến trước bàn sách lấy giấy và bút rồi cầm ngọn đèn quay lại giường.

Túi vải vẫn đặt ở bên dưới mép ga giường, Triệu Yến Bình cầm lên thì hơi ngạc nhiên vì túi vải vẫn nóng hầm hập.

Không cần đoán cũng biết, cái túi này chắc chắn giấu ở trên người cô.

Dựa vào thói quen của một bộ đầu, trong đầu Triệu Yến Bình không tự giác liệt kê những chỗ có thể giấu trên người cô. Cùng lúc đó, mùi thơm nhàn nhạt từ cái túi truyền tới, khi hắn liên tưởng đến chỗ cô giấu đồ thì đột nhiên Triệu Yến Bình cảm thấy cái túi này nóng bỏng.

Hắn vội vàng đổ đồ bên trong ra rồi để cái túi sang một bên, hắn cẩn thận kiểm tra lại đồ cưới của cô rồi ghi từng thứ lên giấy.

Một lát sau Triệu Yến Bình đưa cái túi đựng đồ và giấy cho A Kiều.

Hắn giơ đèn lên cao, A Kiều ngồi dậy nhìn mấy thứ đồ được viết rõ ràng trên giấy, Triệu Yến Bình ghi tất cả sinh lễ trên danh nghĩa của cô, tổng cộng có 22 lượng bạc, 10 lượng sính lễ của nhà trai, 12 lượng đồ cưới của cô, các loại trang sức cũng quy về thành đồ cưới.

Dưới cùng còn ghi tên người làm chứng là Triệu Yến Bình.

“Cô cất kỹ tờ giấy này đi, sáng mai thu dọn bạc và đồ trang sức lại đi, dù sao chỗ sính lễ đó đều thuộc về cô.” Triệu Yến Bình đặt ngọn đèn dầu xuống dưới.

A Kiều nghe thấy hắn bảo mình nhận sính lễ thì ngại ngùng nói: “Tôi ở trong nhà quan gia ăn không ở không, sao tôi có thể nhận sính lễ của quan gia được, vẫn nên giao sính lễ cho bà nội giữ đi ạ.”

Triệu Yến Bình nói: “Ngày nào cô chưa rời khỏi nhà họ Triệu thì ngày đó cô vẫn là thiếp của tôi, tôi dùng 10 lượng bạc đổi lấy việc cô trấn an bà nội tôi, sao có thể là ăn không ở không được? Về phần bàn trang điểm và tơ lụa thì đều là đồ tri huyện thêm vui nên tất nhiên đều là của cô rồi. Cô muốn hiếu kính bà nội nhưng bà nội cao tuổi cũng không dùng tới mấy thứ đó, cô yên tâm dùng đi.”

A Kiều đành nghe theo lời của hắn.

Triệu Yến Bình tắt đèn.

A Kiều nằm ngửa giống như hắn, mặc dù cô không nhìn thấy hắn nhưng có thể nghe thấy tiếng thở vững vàng theo quy luật của hắn, A Kiều cực kỳ chờ mong cuộc sống sau này.

Mặc kệ như thế nào, cô cũng không cần chịu sự xa lánh của mợ và em họ nữa.

Ban đêm Triệu Yến Bình có thể ngủ nguyên một tư thế không thay đổi, không giống như Chu Song Song thích lật đi lật lại, thỉnh thoảng con bé đi tiểu đêm còn cố ý làm cô tỉnh.

Đêm nay A Kiều có một giấc ngủ vô cùng thoải mái. Đến lúc ngoài sân truyền đến tiếng giội nước, A Kiểu mới tỉnh dậy.

Cô vừa tỉnh lại liền nghe thấy tiếng người nói ở giường ngoài: “Nằm một lát nữa đi, cô và tôi vừa ở cùng nhau, nếu cô dậy sớm sẽ khiến người ta nghi ngờ.”

A Kiều nghe thấy giọng nói tỉnh táo của Triệu Yến Bình thì sợ hãi nằm xuống như cũ.

Một lúc lâu sau, A Kiều mới tới tình cảnh của nhà họ Triệu. Cô là thiếp của Triệu Yến Bình, hắn muốn tìm kiếm em gái nên không muốn lấy vợ động phòng, nhưng cô nhất định phải biểu hiện như hai người đã động phòng trước mặt bà Triệu.

“Quan gia, bà nội cũng thông minh như ngài sao?” A Kiều lặng lẽ hỏi.

Triệu Yến Bình nghĩ nghĩ rồi nói: “Bà không để ý chi tiết như vậy, nhưng con gái mới cưới có biểu hiện thế nào thì bà chắc chắn biết rõ. Tôi lại không biết chuyện này nên cô cẩn thận, đừng để lộ sơ hở.”

A Kiều dùng đầu ngón tay sờ cái ga giường chắn giữa hai người, cô ngập ngừng nói: “Tôi cũng không muốn để lộ sơ hở nhưng… nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng kỹ nữ kia hầu hạ người khác, tôi cũng chưa thấy dáng vẻ sau đó của họ.”

Ánh mắt A Kiều long lanh nước che giấu chút mưu kế nhỏ của cô, quan gia thông minh như vậy sẽ nghe ra ý cô vẫn còn trong sạch từ câu nói này.

Triệu Yến Bình cũng không hoài nghi chuyện đó. Trong lầu Hoa Nguyệt có rất nhiều kỹ nữ, ánh mắt cô nhìn nhóm bộ khoái khác hẳn mấy kỹ nữ kia, đôi mắt cực kỳ hoảng sợ đối với những thứ xung quanh, trên đường đi theo hắn tìm kiếm tú bà, mấy lần cô nghe thấy tiếng động ở nơi xa liền co rụt lại giống như chim sợ cành cong, chút nữa còn muốn kéo tay áo hắn cầu hắn che chở.

“Cô tùy cơ ứng biến đi.”

Cũng chỉ đành làm như vậy thôi.

Chờ mọi người trong nhà họ Triệu đều dậy, Triệu Yến Bình mới ra hiệu cho A Kiều rời giường.

“Làm phiền quan gia lấy giúp tôi cái váy đỏ thêu hoa hải đường kia.” A Kiều nằm trên giường nói, áo cưới quá rườm rà, đời này cô chỉ mặc một lần thôi.

Triệu Yến Bình đi đến chỗ để hòm xiểng của A Kiều, bên trong có hai cái chăn, bốn bộ váy, trong đó có 2 bộ thu đông, đều là vải bố.

Hắn lấy cái váy đỏ thêu hoa hải đường đưa cho A Kiều, còn mình đứng ở vị trí không thấy bên trong giường.

Váy và chăn đều do A Kiều tự may nên kích thước rất vừa vặn. Mặc váy xong, A Kiều tháo màn rồi xuống giường. Triệu Yến Bình cũng chuẩn bị xong, quần áo màu đậm, đầu đội khăn vuông, khuôn mặt lạnh lùng.

Hắn quay sang nhìn cô, A Kiều không dám đối mặt với hắn, cô thu cái ga giường dùng để ngăn cách vào trong tủ quần áo rồi quay về thu dọn giường chiếu. Hai cái chăn được xếp ngăn nắp song song ở cuối giường, còn cái khăn trắng kia…A Kiều cắn môi, cô nhét khăn trắng ở dưới gối đầu, có lẽ lát nữa bà Triệu sẽ đi vào xem.

“Thúy Nương đang nấu cơm sáng, cô đi ra ngoài múc nước mang vào rửa mặt đi, cứ thoải mái giống như ở nhà mình, không cần gò bó đâu.” Triệu Yến Bình dặn dò.

A Kiều gật gật đầu, cô mở chốt cửa rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài là nhà chính, cũng là chỗ để cả nhà ăn cơm, nói chuyện.

A Kiều vừa đi tới liền thấy bà Triệu đang ngồi một mình cạnh bàn cơm, trong phòng phía tây  truyền đến tiếng nói chuyện, là mẹ của quan gia Liễu thị và em gái cùng mẹ khác cha Thẩm Anh. Lúc nãy quan gia đã giới thiệu những người này cho cô biết trước rồi.

Bà Triệu nhìn chằm chằm A Kiều.

A Kiều thấy bà nhìn chằm chằm thì xấu hổ đỏ mặt, cô khẩn trương cúi thấp đầu nói: “Cháu chào lão thái thái, quan gia mới dậy, cháu đi lấy nước mang vào cho quan gia rửa mặt ạ.”

Bà Triệu tạm thời không nhìn ra cái gì, bà thấy A Kiều hầu hạ cháu trai thì hài lòng: “Đi đi, lát nữa ra ăn sáng.”

A Kiều vội vàng đi ra sân trước.

Trong phòng bếp, Thúy Nương đã đun nước sôi sùng sục, A Kiều lấy một cái chậu rửa mặt ở dưới mái hiên rồi đi vào trong phòng bếp. Cô thấy Thúy Nương đang xào đồ ăn còn thừa hôm qua, cháo khoai lang đã nấu xong rồi.

“Cô dâu nhỏ dậy rồi!” Thúy Nương cười chào cô.

Mặc dù A Kiều không làm gì nhưng cô vẫn thẹn thùng. Cô gật đầu chào Thúy Nương rồi múc nước nóng vào chậu.

Chỉ có một chậu nước, Trần Yến Bình nhúng hai cái khăn vào chậu rồi đứa một cái cho A Kiều, hai người cùng rửa mặt.

Lúc này môi A Kiều sạch sẽ sáng bóng, cô lau hơi dùng sức nên nhìn đỏ như bôi son, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng nõn mềm mại.

Triệu Yến Bình thu thập xong liền đi ra ngoài, A Kiều còn phải chải đầu, sửa sang lại trang phục nữa.

Bà Triệu thấy cháu trai ra, bà lập tức nhìn chằm chằm cháu trai một phen giống như A Kiều lúc nãy.

Triệu Yến Bình không có biểu hiện gì nên bà không biết nó có hài lòng với A Kiều hay không. Bà Triệu lặng lẽ hỏi: “Thế nào? Bà nội chọn thiếp cho cháu được chứ?”

Triệu Yến Bình ngồi bên cạnh bà, hắn hơi nhăn mày nói: “Cũng được, nhưng hơi thích khóc.”

Bà Triệu giận dữ nhìn cháu trai, cái gì gọi là A Kiều thích khóc? Nhìn thân hình của cháu trai đi, ngay cả phụ nữ từng sinh con cũng chưa chắc chịu nổi, huống chi là cô gái nhỏ nhắn mềm mại như A Kiều.