Dịch: Trâu Lười

Tối hôm qua bà Triệu vẫn đi nghe góc tường, nhưng đợi 30 phút cũng không thấy động tĩnh gì. Dù sao bà Triệu cũng hơn 60 tuổi rồi, làm sao bà có thể kiên trì ngồi chờ hàng đêm được, bà rón rén trở về phòng đi ngủ.

Giấc ngủ của người già đều ngắn, sáng hôm sau trời còn chưa sáng bà Triệu đã dậy rồi. Gắp xong chăn màn, bà ngồi trong phòng một lúc thì nghe thấy tiếng Thúy Nương xuống bếp nấu cơm.

Bà Triệu không yên lòng nên đến cửa phòng bếp dặn dò Thúy Nương: “Sáng nay nấu cháo rồi làm 6 cái bánh nướng nhân thịt, hai cái nhân rau và 4 cái bánh bao cho hai anh em mày chấm tương ăn.”

Thúy Nương nhớ rõ, hôm qua bà Triệu cũng nói một lần rồi.

Bà vừa quay đầu đi ra ngoài phòng bếp thì thấy dưới mái hiên phòng phía đông có hai cái chậu, chậu gỗ màu vàng dùng để rửa mặt, chậu gỗ màu nâu dùng để rửa chân. Nghĩ đến chuyện tối qua cháu trai đi đổ nước rửa chân, bà hỏi vì sao A Kiều không đi đổ nhưng cháu trai không nói gì. Bỗng nhiên bà Triệu thấy có một tia hy vọng, cháu trai biết cưng chiều A Kiều nói rõ trong lòng nó thông suốt một ít rồi.

Bà nội và mẹ ở nhà người khác đều sợ con trai bị thê thiếp câu dẫn đến nỗi đầu óc hồ đồ, nhưng hiện tại bà Triệu chỉ sợ cháu trai không thích A Kiều thôi.

Phòng phía đông.

Triệu Yến Bình vừa dậy liền xuống giường mặc quần áo rồi đi ra ngoài rửa mặt.

Bà Triệu thấy thì nhíu mày hỏi: “A Kiều còn chưa dậy à?”

Có phải đứa thiếp này lười quá rồi hay không? Trừ khi đêm qua bị cháu trai giày vò quá mức, nếu không bà Triệu không thể tiếp nhận lý do nào khác. Nạp thiếp để làm gì, ngoại trừ kéo cháu trai thoát khỏi mấy nam thanh niên đẹp trai kia thì thiếp còn phải hầu hạ cuộc sống sinh hoạt của cháu trai, sao có thể dậy trễ hơn cả cháu trai được chứ?

Mặt Triệu Yến Bình khong biểu bình, hắn vừa cầm chậu rửa mặt vừa nói: “Cháu quen tự mình làm mấy việc này rồi, có người hầu hạ, cháu không thoải mái.”

Bà Triệu mở to mắt nhìn!

Nghe cháu trai nói gì đi, giống người bình thường nói sao ? Nhà nghèo ước gì có người hầu hạ, thế mà cháu trai còn chê không thoải mái?

Bà Triệu không tin, khẳng định là cháu trai còn nhớ nhung  nam thanh niên đẹp trai kia!

A Kiểu tỉnh rồi, lúc quan gia đi ra ngoài cô liền ngồi dậy. Nghe thấy đoạn đối thoại của hai bà cháu, A Kiều âm thầm khuyên mình về sau nhất định phải dậy sớm hơn quan gia, dù quan gia không cần mình hầu hạ nhưng mình không thể để bà Triệu nắm thóp được. Bởi vì mấy chuyện nhỏ như bê nước đổ nước mà bị mắng thật sự không có ý nghĩa gì mà.

Mặc quần áo xong, A Kiều chột dạ ra ngoài.

Bà Triệu đang buồn bực cháu trai nên cũng không nói gì A Kiều.

Triệu Yến Bình rửa mặt ở sân sau, A Kiều tới xem, quan gia đã nhanh chóng rửa xong rồi. Cô cúi đầu đi qua chờ nhận khăn của quan gia mới sử dụng để cô giặt rồi phơi lên.

Triệu Yến Bình không nhìn thẳng vào mắt cô, hắn đưa khăn cho A Kiều rồi đi qua bên người cô.

Lúc ăn cơm mặt Triệu Yến Bình vẫn lạnh lùng, dùng lời của bà Triệu nói, hắn làm như có ai thiếu nợ hắn vậy.

Triệu Yến Bình vừa cưỡi ngựa đi làm, bà Triệu liền gọi A Kiều đến bên người nói thầm: “Sao quan gia lại bày ra vẻ mặt này? Tối qua cháu không hầu hạ chu đáo à?”

A Kiều cụp mắt xuống, cô cũng hơi thất vọng giải thích: “Cháu… cháu muốn hầu hạ quan gia, nhưng quan gia nói ngài ấy mệt…”

Bà Triệu suýt nữa phun ra máu!

Lúc còn trẻ bà cũng là một đóa hoa trong thôn, ông chồng của bà vừa cưới bà về liền giống như chó hoang đói đến điên rồi, nửa tháng liên tiếp đều muốn ôm bà ngủ, tối nào cũng phải làm ít nhất một lần. Bây giờ cháu trai còn khỏe mạnh, cường tráng hơn ông của hắn, A Kiều cũng xinh đẹp hơn lúc bà còn trẻ, hai người vừa mới cưới được 3 hôm mà ngày thứ ba cháu trai bà đã bảo hắn mệt?

Lừa quỷ à!

A Kiều không hiểu nhưng bà Triệu cực kỳ hiểu, thằng cháu trai thối nhà bà thích ăn đòn đây mà!

Bà Triệu vừa bực cháu trai vừa bực mấy cậu trai không đứng đắn bên ngoài, nhất là tri huyện Tạ Sính có hiềm nghi lớn nhất. Nhưng hắn là quan tri huyện, cha của hắn là Hầu gia gì đó trong thành, bà Triệu không có can đảm đến nha môn huyện mắng người.

“Quan gia nói mệt thì cháu liền không câu dẫn nó nữa hả? Tú bà không dạy cháu cách câu dẫn người khác sao?” Dưới tình thế cấp bách, bà Triệu lại nói thẳng ra.

A Kiều biết bà Triệu không có ý xấu nên cô cũng không tức giận gì, cô nắm chặt tay nói: “Có lẽ bà không biết, trong lầu Hoa Nguyệt có quy định, con gái trước khi mở bao chỉ học tài nghệ, sau khi phá bao mới bắt đầu học những cái kia. Mạng của cháu tốt, được quan phủ cứu đưa về nhà trước khi bị mở bao, nên cháu không học những cái kia.”

Bà Triệu thất vọng, thể nào trên người A Kiều không có chút lẳng lơ nào, hóa ra là chưa học.

Bà Triệu đến cạnh tai A Kiều chỉ cách: “Quan gia không nóng lòng muốn cái kia thì cháu dụ nó muốn. Chờ quan gia ngủ say, cháu cởi hết quần áo ra rồi chui vào trong chăn của quan gia…”

Lỗ tai trái của A Kiều nghe bà Triệu nói đến mức nóng bỏng, gương mặt thì đỏ bừng, cô quay lưng lại nói: “Việc này… việc này xấu hổ lắm.”

Bà Triệu chọc vai cô: “Ngủ cũng ngủ qua rồi, việc này có gì mà xấu hộ. Bà nói cho cháu biết, tổ tiên nhà họ Triệu đều làm nông, không chú ý nhiều như vậy. Chồng ngủ với vợ là chuyện hiển nhiên, cứ trực tiếp nằm sấp lên người nó, ở trong phòng thì xấu hổ cái gì.”

A Kiều không nói lại bà Triệu, cô che mặt nói: “Vậy… vậy nhỡ cháu làm theo, quan gia tức giận mắng cháu thì làm sao bây giờ? Nếu quan gia thật sự mắng cháu vì việc này, cháu không còn mặt mũi sống nữa đâu.”

Đương nhiên A Kiều sẽ không làm như vậy, cô chỉ muốn nói để bà Triệu từ bỏ ý nghĩ này thôi.

Bà Triệu lại nói: “Cháu cứ thử đi, nếu nó dám mắng cháu, bà sẽ làm chủ thay cháu.”

Đôi mắt hạnh của A Kiều xoay lòng vòng, cô phải nghĩ biện pháp gì đó mới được. Đêm nay cô phải nhờ quan gia đóng kịch tiếp rồi.

Bà Triệu tự nhận đây là biện pháp tuyệt vời để đối phó với cháu trai cố chấp của bà. Tâm tình tốt hơn, bà Triệu lại đi sang nhà hàng xóm láng giềng tìm người đánh bài, nói chuyện phiếm.

A Kiều là thiếp nên không có tư cách tùy tiện đi ra ngoài, hơn nữa A Kiều còn có thanh danh như kia nên cô cũng không muốn ra ngoài. Ngồi ở bàn đọc sách qauan gia thích ngồi nhất, cô chuyên tâm may áo choàng cho quan gia.

“Chị họ, chị họ!”

Trong sân đột nhiên truyền đến thanh âm của em họ Chu Song Song,  A Kiều thò đầu qua cửa sổ thì thấy Chu Song Song đứng trên đầu tường giữa hai nhà cười hì hì vẫy khăn với cô.

A Kiều nhíu mày, cô bỏ kim khâu xuống rồi đi ra ngoài.

Sân nhà họ Triệu rất dài, Quách Hưng và Thúy Nương chắc đang ở trong phòng, nhất định là Quách Hưng không nghe thấy tiếng của Chu Song Song nên không đi ra ngoài.

A Kiều đi đến dưới chân trường nhìn Chu Song Song đang dò xét mình: “Em họ, em mau xuống đi, có chuyện gì thì sang đây tìm chị.”

Chu Song Song nghĩ thầm: Chị là kỹ nữ, lại còn làm thiếp cho người ta, tôi là con gái của tú tài, sao tôi có thể chủ động tìm đến nhà chứ?

Chân giẫm vào băng ghế, Chu Song Song từ trên cao nhìn xuống A Kiều. Thấy mặt A Kiều như hoa phù dung ướt át rực  rỡ, vẻ mặt còn tốt hơn không biết bao nhiều lần khi ở nhà mình. Tâm tình của Chu Song Song hơi phức tạp, cô cười như không cười nói: “Nhìn vẻ mặt của chị họ này, chắc quan gia đối xử tốt với chị đi. Chị họ thích quan gia lâu rồi, bây giờ đạt được ý nguyện, thể nào gương mặt lại tỏa sáng như vậy.”

A Kiều nhăn mày nói: “Rốt cuộc em muốn nói gì? Không có việc gì chị về phòng đây.”

Chu Song Song khẽ nói: “Đêm đó bà Triệu mắng chị, thanh âm truyền sang tận nhà em, cha luôn luôn lo lắng cho chị. Em nghe thấy phiền muốn chết, cuối cùng trực tiếp hỏi xem chị trôi qua như thế nào. Nhưng em thấy mình cũng không cần hỏi nữa, chị có thể làm thiếp cho quan gia Triệu đã là kết quả tốt nhất rồi, bị mắng hai câu thì làm sao chứ? Bị nên biết đủ đi, nhân lúc quan gia còn chưa cưới vợ thì cố mà lấy lòng quan gia, về sau cô dâu chính thức vào cửa, chị chỉ chịu thiệt thôi.”

A Kiều mỉm cười.

Lúc trước không so đo với em gái là vì cô còn ở dưới mái hiên nhà người ta, náo loạn lên chỉ làm bác trai khó xử, nên A Kiều nhịn hết. Nhưng bây giờ cô có quan gia làm chỗ dựa, không cần phải dựa vào nhà bác nữa, như vậy thì sao cô phải nhẫn nữa?

“Quan gia là người có trí tuệ và bản lĩnh, người dân đều kính ngưỡng ngài, có thể cho quan gia làm thiếp, chị thực sự thỏa mãn. Ngược lại là em họ, hai năm nay cao với không tới, thấp cũng không xong, muốn gả cho con trai nhà giàu nhưng họ lại không thích em. Sang năm 16 tuổi rồi, nếu tiếp tục trì hoãn nữa sẽ thành gái già đấy, cứ chọn này chọn nọ nói không chừng cuối cùng cũng phải làm thiếp cho người ta.”

Chu Song Song giận dữ, bàn tay nhỏ vỗ đầu tường rồi chỉ vào A Kiều mắng: “Chị lặp lại lần nữa thử xem?”

A Kiều không trả lời, cô qua ra nhìn phòng phía nam gọi: “Quách Hưng!”

Chu Song Song nghe thấy, cô sợ gã sai vặt nhà họ Triệu thấy mình trèo lên đầu tường không đoan trang chút nào lại truyền ra ngoài, Chu Song Song hoảng loạn muốn nhảy xuống, nhưng không ngờ chân mắc vào làn váy trượt xuống. A Kiều chỉ nghe thấy tiếng bịch một phát, lần này Chu Song Song ngã không nhẹ.

“Cô A Kiều gọi tôi ạ?” Quách Hưng đi từ trong phòng phía nam ra, hắn nghi ngờ hỏi.

A Kiều chỉ vào chân tường nói: “Vừa rồi ở đây có một con chồn thì phải, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu rồi, cậu tìm kỹ xem, cẩn thận nó đi ăn gà đấy.”

Bà Triệu quý những con gà đẻ trứng này nhất, Quách Hưng lập tức xắn tay áo lên rồi cầm xẻng đi bốn phía tìm chồn.

Ở dưới chân tường nhà sát vách, Chu Song Song ôm mắt cá chân đau đớn của mình, cô hận đến mức cắn chặt răng.

A Kiều mắng được Chu Song Song nên tâm tình rất tốt, cô vá xong một cái áo choàng thì thấy bà Triệu về.

A Kiều cầm áo choàng cho bà Triệu xem.

Tay nghề khâu vá của A Kiều không khác thợ may ở cửa hàng lắm, cô khâu lại chỗ rách mà Thúy Nương làm hỏng, bên trên còn thêu thêm hoa văn hình đám mây. Rõ ràng là vải bố nhưng lại có thêm mấy phần đẹp đẽ như tơ lụa mới, vừa nhìn liền biết người bình thường không thể may vá được như vậy.

Bà Triệu càng xem càng hài lòng, đang muốn khen A Kiều hai câu, đột nhien bên ngoài cổng truyền đến tiếng kêu to: “Bà nội!”

Tay bà Triệu run run.

A Kiều còn tưởng quan gia trở về, cô đi ra cửa nhìn xem, bên ngoài có một người đàn ông mặc áo ngắn vải thô khỏe mạnh, gương mặt đứng đắn có ba phần giống quan gia.

“Đấy là cháu trai thứ ba của bà, cháu về phòng trước đi, không có việc gì thì đừng đi ra.” Bà Triệu đưa áo choàng cho A Kiều, bà không vui nói.

A Kiều biết thù oán của quan gia và nhà cậu hai, có câu nói “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”, hai vợ chồng cậu hai và mợ hai độc ác bán Hương Vân thì họ có thể dạy dỗ con gái như nào chứ? Nhìn thái độ không chào đón cháu trai của bà Triệu là biết.

A Kiều nghe lời đi về phòng.

(Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Người trên không làm việc đàng hoàng thì người dưới cũng học theo làm việc xấu. Trong truyện này, A Kiều muốn nói cha mẹ không cư xử đàng hoàng thì con cái cũng học theo cái xấu xa đó.)

Quách Hưng dẫn Triệu Lương vào, Thúy Nương thò đầu từ trong bếp ra, gương mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Triệu Lương.

Bà Trứng đứng trước cửa nhà chính nhìn Triệu Lương nói: “Cháu tới đây làm gì?”

Triệu Lương là con trai thứ hai của vợ chồng cậu hai, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Dáng người cao to có sức lực, nhưng hắn chỉ thích chơi bời lêu lổng, không thích làm ruộng, còn thường xuyên đến huyện thành tìm bà Triệu xin bạc. Loại cháu trai này vô dụng này đã làm tình cảm bà cháu phai mờ lâu rồi.

Triệu Lương không trả lời, ánh mắt tỏa sáng nhìn phòng  phía đông hỏi: “Bà nội, đó chính là thiếp bà nạp thay anh cả sao? Đúng là rất xinh đẹp!”

Bà Triệu phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn: “Xinh hay không cũng đến lượt mày nói à? Nói đi, rốt cuộc mày đến đây làm gì? Không có việc gì thì mau về nhà đi!”

Triệu Lương lau mặt, đột nhiên hắn thở dài rồi nhìn bà Triệu nói: “Bà nội, cháu thật sự không có cách nào mới đến tìm bà. Mấy năm nay trong nhà thu hoạch không tốt, bạc tích góp đều tiêu vào đám cưới của anh trai rồi. Hiện tại cháu thích một cô gái, cô gái kia cũng thích cháu, nhưng  cha cô ấy kiên trí muốn 10 lượng bạc làm sính lễ. Cha mẹ cháu không có tiền, tổ mẫu có tiền cho cháu mượn trước đi, về sau cháu kiếm được tiền chắc chắn trả lại cho bà!”

Trong lòng bà Triệu hơi động, bà nghe ngóng hỏi: “Cô gái nhà ai?”

Triệu Lương thực sự có người yêu, là người ở thôn bên cạnh thôn Thẩm Gia Câu, họ Lý tên Hoa Quế.

Bà Triệu biết nhà họ Lý này, cha mẹ chê nghèo yêu giàu, hai người con gái trước đều gả cho người có tiền. Dựa vào nhà thằng hai keo kiệt vừa không có tiền vừa không có thanh danh, nhà họ Lý chỉ lấy 10 lượng bạc thì tám phần là đang trêu đùa cháu trai thứ ba của bà, hai phần còn lại chính là Lý Hoa Quế có tật xấu gì đó, nếu không người trong sạch làm gì không gả đi được.

Dù như thế nào bà Triệu cũng không bỏ số tiền này!

“Bà không có, mày muốn cưới vợ thì tự kiếm tiền đi, chỉ cần mày kiếm được 10 lượng bạc thì không lo không ai gả cho mày!”

Triệu Lương vội la lên: “Nhưng cháu muốn cưới Hoa Quế, có mấy người đến cầu hôn liền, nếu cháu không gom góp đủ bạc, Hoa Quế sẽ phải gả cho người khác đó!”

Bà Triệu nói: “Vậy mày đi gom góp đi, ai có tiền thì mày đi tìm người đấy, bà già này không có!”

Ánh mắt của Triệu Lương tràn đầy lửa giận, hắn chỉ vào phòng phía đông hét lên: “Bà nội quá bất công! Bà bỏ ra 10 lượng bạc cho anh cả nạp thiếp được, bây giơ cháu muốn cưới vợ đàng hoàng, cả đời chỉ có một chuyện quan trọng như này, sao bà lại không cho cháu chứ?”

Bà Triệu nói: “Tao nhổ vào! Tao nạp thiếp cho anh cả của mày thì cũng dùng bạc của anh mày liều mạng mới kiếm được, liên quan gì đến mày? Cha mẹ mày nợ anh cả mày bao nhiêu thứ, bọn nó không còn mặt mũi đến nên bảo mày đến chứ gì? Dù gì mày cũng là một thằng đàn ông cao to đủ tay đủ chân, mày muốn cưới vợ không đi tìm cha mẹ mày lại đi tìm anh cả mày là thế nào hả?”

Triệu Lương cứng cổ: “Cháu…”

Bà Triệu lại phun nước nọt qua: “Cháu cái rắm! Mau cút đi cho tao, mày mà không cút đi tao sẽ bảo người gọi anh cả mày về, đến lúc đó anh mày muốn đánh mày thì cũng đừng trách tao không can ngăn!”

Mặt Triệu Lương đỏ tía tai, hắn đứng đối diện bà Triệu thở hổn hển.

Thúy Nương thấy thì chạy từ phòng bếp ra, cô tức giận gọi anh trai: “Anh còn ngớ người ra đấy làm gì? Không thấy lão thái thái tức giận như kia à, anh còn không mau đến nha môn huyện gọi quan gia trở về đi!”

Quách Hưng nhìn về phía bà Triệu.

Bà Triệu cũng sợ Triệu Lương làm ra chuyện bắt nạt người già cướp giật tiền nên gật đầu.

Quách Hưng quay người chạy ra cửa.

Triệu Lương thấy thế thì lá gan lập tức co lại, nhưng hắn không cam tâm đi một chuyến tay không như vậy. Mặc kệ bà Triệu, hắn chạy vào phòng bếp rồi đẩy Thúy Nương ra lấy mấy cái bánh nướng có nhân, sau đó hắn nghênh ngang rời đi trong tiếng chửi rủa của bà Triệu.

Bà Triệu nổi giận đùng đùng, buổi sáng còn mắng cháu trai bướng bỉnh như con lừa, bây giờ có thằng cháu thứ ba giống như chó hoang so sánh, cháu trai cả lập tức hóa thành rồng!