*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 131: Trần Ninh Gặp Nạn

Quý phủ Đường gia được xây dựng dựa trên núi, mặt hướng ra biển.

Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ như hoàng cung, Đường Bắc Đầu cao chưa đầy 1,7m, mặc một bộ đồ cổ đời Đường, khí độ bất phàm đang ngòi trên chiếc ghế gỗ cẩm lai màu vàng chất lượng vào hàng thượng đẳng mỉm cười nhìn Chúc Chí Kiệt.

Giống như một vị Phật Di Lặc với tắm lòng bao dung, lại cũng giống như một đại viên ngoại giàu có.

Nếu là người không quen biết thì nhất định không thể liên tưởng tới Giang Nam vương chỉ cần giẫm nhẹ chân là có thể khiến phía Nam kinh thiên động địa có liên quan gì đến người này.

Chúc Chí Kiệt kính cần nói: “Đường gia, ai cũng biết tứ trụ ở Giang Nam được ngài dựng lên. Trần Ninh vậy mà lại dám ức hiếp Chúc gia chúng tôi thế này, còn muốn đuổi tận giết tuyệt cả nhà Chúc gia chúng tôi.”

“Chúc gia chúng tôi nguyện ý hiến một nửa cơ nghiệp gia tộc, chỉ xin Đường gia làm chủ cho Chúc gia.”

Đường Bắc Đầu lãnh đạm nói: “Có hiến một nửa cơ nghiệp hay không không quan trọng.”

“Trung Hải này đột nhiên xuất hiện một Trần Ninh, quả thực có chút giật mình.”

“Loại ngông cuồng ngang ngược như tên này cũng nên dạy dỗ một trận.”

Đường Bắc Đầu chỉ cần nói một câu muốn dạy dỗ tên đó, Trung Hải chắc chắn sẽ có một trận gió tanh mưa máu!

Chúc Chí Kiệt lộ ra vẻ vui mừng điên cuồng trong đáy mắt, kích động nói: “Tạ ơn Đường gia đã làm chủ cho Chúc gia chúng tôi!”

“Tuy nhiên nghe nói Trần Ninh có thủ hạ là Đổng Thiên Bảo đang thống trị thế giới ngầm ở Trung Hải. Mà bản thân Trần Ninh cũng có mối quan hệ tốt với các lãnh đạo của Trung Hải.

Nên có thể sẽ gặp một chút khó khăn khi xử lý Trần Ninh.”

Đường Bắc Đầu nghe vậy bật cười: “Hai giới hắc bạch của Trung Hải đều là người của cậu ta, vậy tôi sẽ trực tiếp phái người từ tỉnh lị đến bắt cậu ta. Chẳng lẽ bên Trung Hải lại dám gây chuyện với cấp trên ở tỉnh lị2”

Đường Bắc Đầu nói xong liền dặn dò quản gia Đường Tam Tài bên cạnh: “Cậu chào hỏi đội điều tra tội phạm một chút, để Lưu Hạ đích thân dẫn đội. Đến Trung Hải cùng với Chúc Chí Kiệt xử lý Trần Ninh.”

Chúc Chí Kiệt nghe vậy vui mừng khôn xiết, hắn có một nhóm thủ hạ bán mạng mang về từ Đông Nam Á.

Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói xong thì lập tức nhớ tới ân oán giữa Trần Ninh và Chúc gia. Cô cũng nhận ra những người này chính là do Chúc gia ở tỉnh lị tìm đến xử lý Trần Ninh.

Cô càng ngày càng lo lắng, bảo vệ trước mặt Trần Ninh: “Anh không thể lấy công báo thù tư, tôi không cho phép anh bắt anh ấy!”

Ánh mắt Lưu Hạ lạnh lùng, hắn ta sắc bén nói: “Trần Ninh, nếu như anh không chịu hợp tác, vậy chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế đưa anh đi.”

Nói xong, hắn ta ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ bên cạnh động thủ bắt Trần Ninh.

Trần Ninh lúc này mới nhẹ nhàng đầy Tống Sính Đình ra, cười khẽ nói: “Không cần, tôi đi cùng các anh, tôi muốn xem xem các anh định giở trò gì.”

Tống Sính Đình nghe vậy lo lắng nói: “Trần Ninh?”

Trần Ninh nhẹ giọng an ủi cô: “Sính Đình, em yên tâm đi, anh sẽ không sao. Buổi tối anh sẽ về nhà ăn cơm.”

Đám người Lưu Hạ nghe vậy bèn cười lạnh, thầm nghĩ: Bị chúng ta bắt đi mà anh còn muốn buổi tối về nhà ăn cơm sao?

Ha ha, chỉ sợ anh cả đời này không cần ăn nữa, bởi vì người chết thì đâu có cần ăn!

Lúc Trần Ninh và Lưu Hạ rời đi, anh còn không quên dặn dò Đồng Kha: “Hãy chăm sóc chị họ của em, đừng làm cô ấy lo lắng.”

Đồng Kha biết bí mật về thân thế của Trần Ninh, nhưng cô đã thề độc và hứa sẽ giúp Trần Ninh giữ bí mật cho nên hiện tại cô không lo lắng cho Trần Ninh, nhưng không có cách nào khiến chị họ đừng lo lắng, chỉ đành chán nản đồng ý với Trần Ninh: “Vâng, em biết rồi.”

Trần Ninh đi theo Lưu Hạ lên xe và bị đưa đi.

Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh bị bắt đi thì hoàn toàn hoảng loạn và nhanh chóng gọi điện thoại cầu cứu người đến giúp đỡ.

Thật không may là mối quan hệ cá nhân của cô có hạn.

Cô không biết lãnh đạo lớn mà những lãnh đạo nhỏ nghe nói Trần Ninh bị người từ tỉnh lị bắt đi thì đều lập tức bị dọa nói không thể giúp được.

Tống Sính Đình lo lắng quay vòng vòng, đến nỗi Đồng Kha ở bên cạnh có an ủi cô thế nào cũng vô dụng.

Đúng lúc Tống Sính Đình đang hoang mang thì một chiếc xe Passat đột ngột dừng lại bên cạnh cô.

Của sổ hạ xuống lộ ra một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.

Người đàn ông này có đường chân tóc rất cao, một đôi mắt nhỏ, khuôn mặt trông hơi giống mặt cá mập, vừa buồn cười vừa hung ác.

Anh ta nhìn thấy Tống Sính Đình và Đồng Kha thì vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nói: “Này, Tống tiêu thư!”

Tống Sính Đình nhìn thấy người đàn ông trung niên thì hơi kinh ngạc, một lúc sau mới nhận ra: “Anh là Phan Thạch Hoa, đội phó đội điều tra tội phạm tỉnh lị phải không?”

Phan Thạch Hoa cười nói: “Tống tiểu thư vậy mà vẫn nhớ Tống mỗ. Thật vui mừng làm sao.”

Hóa ra là cách đây vài năm, Tống Sính Đình sinh con ngoài giá thú, bị gia tộc họ Tống coi là một nỗi nhục nhã.

Tống lão gia tử Tống gia có một khoảng thời gian muốn giới thiệu đối tượng cho Tống Sính Đình để gả ra ngoài.

Phan Thạch Hoa này đã bốn mươi tuổi, trung niên lại mất vợ, từng là đội phó điều tra tội phạm ở tỉnh lị, chính là đối tượng xem mắt mà Tống lão gia tử sắp xếp cho Tống Sính Đình.

Lúc đó, Tống Sính Đình không biết đó là một buổi xem mắt nên cô đã đến nhà hàng gặp Phan Thạch Hoa.

Chưa đầy mười phút sau khi hai người gặp nhau, Tống Sinh Đình đã tìm cớ trốn đi.

Nhưng sự xinh đẹp động lòng người của cô lại khiến Phan Thạch Hoa đã bị mê hoặc thần hồn điên đảo.

Lần này Phan Thạch Hoa đến Trung Hải nghỉ hè, không ngờ lại gặp Tống Sính Đình trên phó, ông ta lập tức lại gần chào hỏi.

Lúc này, ông ta liếc mắt nhìn dáng người mảnh khảnh của Tống Sính Đình, sau đó cười hỏi: “Tống tiểu thư, mấy người làm gì ở đây? Xe bị hỏng sao? Có cần giúp gì không?”

Tống Sính Đình vốn định nói rằng mọi chuyện vẫn ổn sau đó rời đi.

Nhưng cô chọt nhớ ra Phan Thạch Hoa là đội phó đội điều tra tội phạm tỉnh, còn Trần Ninh thì bị đội điều tra tội phạm tỉnh lị vu khống bắt đi.

Có lẽ Phan Thạch Hoa có thể giúp.

Vì vậy, cô nhanh chóng chóng kể vắn tắt toàn bộ sự việc cho Phan Thạch Hoa rồi cầu xin: “Đội phó Phan, chồng tôi nhất định là bị oan. Anh làm việc trong đội điều tra hình sự tỉnh lị. Xin anh hãy giúp tôi cứu chồng tôi ra!”

Phan Thạch Hoa nghe thấy vậy, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh khế động.

Ông ta đắc ý trong lòng: Ha ha, trước đây cô không thèm để ý đến tôi, hiện tại lại cầu xin tôi giúp đỡ sao?

Lần này cô sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi được đâu, đợi hưởng thụ ở dưới thân tôi đi, he he!

Phan Thạch Hoa thầm nghĩ làm thế nào để đe dọa Sính Bình khiến cô phải tự mình hiến thân, bèn nói: “Tống tiểu thư yên tâm đi, chuyện của Tống tiểu thư cũng là chuyện của tôi.”

“Đi thôi, chúng ta đi gặp đội trưởng Lưu trước. Xem vấn đề của chồng cô có nghiêm trọng hay không, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”