Chương 44: Kẻ Điên

Tào Kiến Bân và Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình đang bàn luận việc Lôi Công là con hỗ giấy, cư nhiên lại đấu tay đôi với Trần Ninh, cuối cùng bị Trần Ninh xử gọn.

Vào lúc này quản gia đi vào cung kính nói: “Lão gia, bên ngoài có tới một người tên là Lại Phong muốn gặp ngài.”

Tào Kiến Bân nghe vậy cau mày, bắt mãn nói: “Kẻ điên, cậu ta lại chạy tới tìm tôi làm gì?”

Tống Trọng Hùng tò mò hỏi: “Ông chủ Tào, sao vậy?”

Tào Kiến Bân nhàn nhạt nói: “Một tên thuộc hạ lúc trước của tôi, nghe nói từng làm lính đánh thuê bên Châu Phi, giết người như cỏ. Lúc đầu tôi thấy cậu ta không tệ liền giữ lại bên người làm thuộc hạ, nhưng không ngờ tên tiểu tử này gây chuyện khắp nơi, một tháng trước cãi cọ với người ta trong bar, sau đó lại đâm chết người.”

“Sau khi chuyển xảy ra cậu ta chạy tới tìm tôi, tôi cho cậu ta chút tiền bảo cậu ta mau chạy trốn.”

“Không ngờ cậu ta vẫn ở Trung Hải, lại tới tìm tôi, xem ông đây là nơi làm từ thiện à2”

Tào Kiến Bân nói đến đây, liền dặn dò quản gia bảo vệ sĩ đuổi Lại Phong đi.

Tống Trọng Hùng lại ngăn lại: “Ông chủ Tào, nếu như Lại Phong đã là một tên hung hãn hơn nữa còn muốn chạy trốn, tại sao không lợi dụng cậu ta?”

Tào Kiến Bân kinh ngạc: “Tống huynh đệ, anh có ý gì?”

Tống Trọng Hùng cười gần nói: “Loại người liều mạng như Lại Phong đã giết nhiều người như vậy rồi, giết thêm vài người nữa đối với cậu ta mà nói cũng không là vấn đề. Anh dứt khoát cho cậu ta một khoản tiền, bảo cậu ta giết Trần Ninh giúp.”

Tống Trọng Bình cũng nói: “Đúng thế, lúc trước cậu ta cuối cùng vẫn là thuộc hạ của anh, bây giờ gặp nạn tới cầu cứu anh, anh đuổi cậu đi e là cậu ta sẽ hận anh. Vậy chỉ bằng cho cậu ta khoản tiền bảo cậu ta làm một chuyện giúp anh, mọi người đều có lợi.”

Tào Kiến Bân nghe hai anh em Tống Thị nói vậy, lộ ra vẻ do dự, cuối cùng ông ta gật đầu: “Hai người nói có lý, quản gia, bảo Kẻ Điên vào gặp tôi.”

Quản gia: “Vâng, lão gia!”

Rất nhanh, quản gia đưa một người đàn ông dáng mạo bình thường, nhưng cơ thể cường tráng, chính là Lại Phong.

Lại Phong vừa vào phòng khách, liền bị mấy tên vệ sĩ chặn lại.

Vệ sĩ cầm máy dò kim loại, muốn kiểm tra trên người Lại Phong có vũ khí hay không mới có thể để cậu ta đến gần Tào Kiến Bân.

Bộ dạng của Lại Phong trung hậu nhưng nhìn trong đôi mắt có vẻ thành thật lại thỉnh thoảng xẹt qua tia hung dữ.

Cậu ta ngẳắng đầu để vệ sĩ kiểm tra, một tên vệ sĩ dùng máy kiểm tra kim loại quét trước người Lại Phong hai cái, liền nghe thấy tiếng cảnh báo tít tít.

“Trên người cậu có vũ khí!”

“Giao vũ khí ra!”

Mấy tên vệ sĩ vẻ mặt phòng bị nhìn Lại Phong.

Ngay cả Tào Kiến Bân, Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình trong phòng khách cũng nhìn ra.

Lại Phong lại cười lớn, nhắc tay mở cúc áo sơ mi, lộ ra cơ thể toàn vết sẹo của cậu ta.

Trên người cậu ta không chỉ có vết sẹo dao, còn có sẹo đạn, mảnh vỡ mìn tay lưu lại, vô cùng đáng sợ.

Mấy tên vệ sĩ có mặt vẻ mặt kinh hãi mà nhìn cậu ta, khó khăn nuốt nước miếng. Thầm nghĩ tên này ở trên chiến trường Châu Phi rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến, mới lưu lại nhiều vết sẹo như vậy?

Lại Phong rất hài lòng nhìn vẻ mặt kinh sợ của mọi người, có chút đắc ý nói: “Đừng lo, trên người tôi không có vũ khí, chỉ là trong người còn lưu lại mấy mảnh vỡ thủ pháo mà thôi.”

Mọi người nghe vậy, sắc mặt càng thêm kỳ dị.

Tào Kiến Bân và anh em nhà Tống Thị đối mắt nhìn nhau, bọn họ đột nhiên cảm thấy, người bọn họ cần tìm chính là Lại Phong, loại người hung hãn thật sự, chứ không phải loại “hỗ giấy” như Lôi Công.

Tào Kiến Bân đứng dậy, vừa đi về phía Lại Phong vừa cười thẳng thắn nói: “Kẻ Điên, cậu tới rồi.”

Lại Phong: “Ông chủ Tào!”

Tào Kiến Bân đánh giá cậu ta hai cái, cười ha ha nói: “Kẻ Điên, cậu đừng trách bọn họ, gần đây tôi có đắc tội với người ta, đầu bị người ta đánh vỡ, đám vệ sĩ này cũng vì để bảo vệ tốt tôi, vì vậy mới kiểm tra nghiêm khắc một chút với người đến gần tôi, cậu hiểu cho.”

Lại Phong nhìn Tào Kiến Bân, trên đầu Tào Kiến Bân quả thực có quấn băng gạc bôi thuốc nước, cậu ta trừng mắt, tức giận: “Kẻ nào to gan như vậy, lại dám đánh ông chủ Tào, nói cho tôi, Kẻ Điên tôi giúp ông xử đẹp tên đó!”

Tào Kiên Bân nheo mắt: “Kẻ Điên, cậu nói thật sao?”

Lại Phong không vui nói: “Ông chủ Tào, lời này của ông là không đúng rồi. Ông là ân nhân của Kẻ Điên tôi, kẻ nào dám động vào ông chính là chống lại Kẻ Điên tôi, tôi không giết người đó, đó là tính cách của Kẻ Điên tôi sao?”

“Ông chủ Tào, rốt cuộc là ai dám động ông? Nói cho tôi, cho dù tên đó là thiên vương lão tử, Kẻ Điên tôi cũng dám đâm cho tên đó mấy cái lỗ.”

Tào Kiến Bân rất hài lòng với lời của Lại Phong, ông ta vỗ vai Lại Phong nói: “Không gấp, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, nếu cậu báo thù cho tôi, tôi cho cậu một nghìn vạn phí chạy trốn.”

Lôi Phong nghe vậy mắt sáng lên, lúc cậu ta làm lính đánh thuê ở Châu Phi, lương một tháng đổi thành tiền tệ cũng chỉ được khoảng hai mươi vạn.

Nếu có nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, lương sẽ cao hơn chút, nhưng một tháng 100 vạn là cao nhất rồi.

Mà Tào Kiến Bân vừa ra tay liền là một nghìn vạn, đủ một năm tiền lương cậu ta vào sinh ra tử trên chiến trường Châu Phi.

Tào Kiến Bân và Lại Phong sau khi ngồi xuống, ông ta đích thân rót ly sâm banh cho Lại Phong, sau đó kể lại việc của ông ta với Trần Ninh.

Sau khi Lại Phong nghe vậy, cười lớn nói: “Tôi tưởng là nhân vật lớn cỡ nào chứ, thì ra chỉ là một tên vừa thôi ngũ, biết chút quyền cước.”

“Ông chủ Tào, chuyện này cứ để tôi lo, tôi còn có hai huynh đệ, tối mai chúng tôi liền giúp ông xử đẹp Trần Ninh, thuận tiện cũng bắt luôn mỹ nữ tên là Tống Sính Đình gửi đến giường ông.”

Tào Kiến Bân nghe vậy lộ vẻ mặt hài lòng: “Ha ha, tôi đợi tin tốt của cậu.”

Chiều tối ngày thứ hai, Trần Ninh và Tống Sính Đình đi ra từ công ty, cùng lái xe về nhà.

Sau khi quẹo một khúc cua, một người đột nhiên xông ra từ bụi hoa, Trần Ninh vội phanh xe gấp.

Tống Sính Đình kinh hô: “Có phải đụng phải người rồi không?

Chúng ta mau xuống xe xem thử.”

Trần Ninh và Tống Sính Đình vừa muốn xuống xe kiểm tra người qua đường bị đụng phải kia, nhưng hai cửa sau của xe Sedan cùng lúc bị người mở ra, hai tên đàn ông một trái một phải chui vào, trong tay đều cầm súng lục chỉ và Trần Ninh và Tống Sính Đình, đè thấp giọng nói: “Không được động, nếu không bắn chết chúng mày.”

Trần Ninh hơi cau mày, Tống Sính Đình mặt trắng bệch.

Lúc này tên bị xe đụng vào cũng gọn gẽ chui vào xe, cười gằn nói: “Xin chào, tao là Kẻ Điên, chúng mày tốt nhất nên làm theo lời tao nói, nếu không súng của thuộc hạ của tao không có mắt đâu.”

Trần Ninh nhìn ba tên đó một cái, lạnh lùng nói: “Các người dám chơi súng trước mặt tôi, gan không nhỏ.”

Lại Phong dùng súng chỉ vào gáy Trần Ninh, cười lạnh nói: “Gan của mày cũng không nhỏ, dám chống đối với ông chủ Tào, bây giò lái xe cho tao, đi theo con đường này ra ngoại ô, dám giở trò, tao liền bắn chết mày trước.”

Khóe miệng Trần Ninh nhướng lên, khởi động xe, hướng về phía ngoại ô, không biết vô tình hay cố ý mà nói: “Thì ra là Tào Kiến Bân sai các người tới, ông ta bị tao đánh một trận không phục nên bảo chúng mày tới đánh tao một trận đúng không?”

: Trong mắt Lại Phong xet qua tia tàn nhẫn: “Đợi chút mày liền biết rồi.”

Tống Sính Đình ngồi trên ghế phụ sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, máy tên ác ôn này cầm súng, ép bọn họ lái tới vùng ngoại ô hẻo lánh không người.

Chắc chắn không chỉ đơn giản là đánh một trận, nói không chừng sẽ giết người chôn xá!

c Tống Sính Đình có thể đoán được suy nghĩ của mấy tên hung dữ Lại Phong, thì Trần Ninh sao lại không biết?

Trần Ninh cười lạnh, nhanh chóng lái xe lên đường Hoàn Thành.

Sau khi lên đến đường Hoàn Thành, Trần Ninh vẫn không giảm ga.

Tốc độ của xe càng lúc càng nhanh, chớp mắt tốc độ đã vượt qua 100, hơn nữa còn đang tăng vù.

Chớp mắt tốc độ đã qua 200, quả thực đáng sợ như lái máy bay vậy.

Trần Ninh vừa lái xe vừa dịu dàng nói với Tống Sính Đình ngồi bên ghế phụ: “Bà xã, nhắm mắt lại.”

Tống Sính Đình nghe theo nhắm mắt lại, toàn thân căng thẳng mà căng cứng.

Hai tên đồng bọn của Lại Phong ngồi phía sau cũng trở nên căng thẳng, tốc độ này là ai cũng căng thẳng sợ hãi thôi.

Lại Phong dù sao cũng là lính đánh thuê bò lên từ đống xác chết, cậu ta không căng thẳng sợ hãi, chỉ nắm chặt súng trong tay, mắt liếc đồng hồ xe, đồng hồ tốc độ đã đạt tới 250, cười lạnh nói với Trần Ninh: “Lái nhanh như vậy, muốn dọa ai, tao còn chưa biết sợ nữa.”

Trần Ninh cười như không cười: “Vậy sao?”

Lại Phong thấy vẻ mặt của Trần Ninh, liền biết được không hay.

Sau đó cậu ta chỉ thấy Trần Ninh hai tay vậy mà lại buông vô lăng ra.

Tốc độ bây giò của xe là 250kmih, hơi bất cần một chút liền cả xe cả người đều chết.

Trần Ninh phụ trách ghế lái, hai tay lại giơ lên, hoàn toàn rời khỏi vô lăng.

Lại Phong trợn trừng mắt, hai tên đồng bọn của cậu ta hít ngược một hơi.

Trần Ninh nhìn mấy tên đám Lại Phong: “Sợ chưa?”

Lại Phong còn chưa kịp trả lời, Trần Ninh đột nhiên nhắc tay, đấm vào cửa chắn gió phía trước của chiếc xe.

Rằm một cái, cửa chắn gió bị Trần Ninh đấm thành mạng nhện, một vùng trắng xóa, tình hình đường xá phía trước hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Trần Ninh cười lạnh nhìn đám người Lại Phong: “Sợ chưa?”

Lại Phong thường ngày giống như kẻ điên khoác lác, bây giờ cậu ta lại bị dọa cho mặt không sắc máu, dùng súng chỉ Trần Ninh, kinh hoàng mà hét lên: “Tên điên, mày còn điên hơn tao.

Dừng xe, mẹ nó mày mau phanh lại dừng xe cho tao!”

Trần Ninh giễu cọt hỏi: “Mày chắc chắn!”

Lại Phong gấp gáp gào lên: “Mau phanh xe, nếu không ông đây một súng…”

Cậu ta còn chưa nói xong lời uy hiếp Trần Ninh, Trần Ninh đã lập tức đạp phanh xe.

Trần Ninh và Tống Sính Đình đều thắt dây an toàn, ba người Lại Phong ở phía sau đều không thắt dây an toàn. Tốc độ nhanh như vậy, phanh gấp xe, lực quán tính cực lớn liền đẩy ba người bọn chúng bay về phía trước.

Trong tiếng phanh xe rít tai, chiếc Sedan nghiêng một cái, quay mấy vòng trên đường, sau đó đâm mạnh vào lan can bên đường, lại rơi ầm vào trong cống nước bên cạnh đường.

Tất cả người ở trong xe đều bị văng loạn ra, toàn bộ đệm khí an toàn trong xe đều bật ra.

Trần Ninh và Tống Sính Đình may mà thắt dây an toàn, còn có vị trí của hai người họ, túi khí an toàn bảo vệ càng nhiều, vì vậy hai người họ đều không sao.

Ba tên Lại Phong thì thảm hơn nhiều.

Hai tên anh em của Lại Phong trực tiếp bị ngã ngất đi.

Lại Phong thì bị quán tính cực mạnh trực tiếp đập vào cửa chắn gió phía trước, bị bay thẳng ra ngoài, ngoi ngóp.

Tố chất cơ thể Trần Ninh cực mạnh mẽ, khoảnh khắc anh dừng xe lại đã nhanh như chớp mở dây an toàn ra, quay người bẻ gãy cổ hai tên đã hôn mê ở phía sau.

Sau đó mở cửa xuống xe, đi về phía Lại Phong bị văng ra ngoài.

Sức sống của Lại Phong cũng rất mạnh, nửa bên người máu thịt nát bét, nhưng cậu ta vẫn giãy dụa mà bò về phía súng lục bên cạnh.

Nhưng cậu ta còn chưa đụng vào được thanh súng, Trần Ninh đã tới trước mặt cậu ta.

Cậu ta ngắng đầu lên liền nhìn thấy Trần Ninh sát khí đằng đằng, ánh mắt của Trần Ninh khiến người ta không rét mà run.

Trần Ninh lành lạnh nói: “Tao muốn xác nhận với mày một chuyện, Tào Kiến Bân sai mày tới giết tao”

Lại Phong yếu ót vớt vát: “Tao nói rồi thì mày sẽ tha cho tao?”

Trần Ninh lắc đầu: “Không, nhưng tao sẽ cho mày được chết thoải mái.”

Lại Phong cười thảm một tiếng, sau đó nói: “Tào Kiến Bân cho tao một nghìn vạn, bảo bọn tao giết mày, bắt cóc vợ mày đưa lên giường hắn.”

Trần Ninh nhắc chân, một chân giãm gãy cổ Lại Phong.

Sau đó anh quay về xe, nhẹ nhàng lắc Tống Sính Đình đang hôn mê, dịu dàng gọi: “Bà xã, bà xã?”

Tống Sính Đình từ từ tỉnh lại, liền ôm lấy Trần Ninh, bị dọa cho khóc nắc.

Trần Ninh xoa mái tóc cô, dịu giọng an ủi: “Đừng sợ, không sao rồi, mọi chuyện đã có anh lo.”