Chương 74: Cỏ Đã Mọc Xanh Mộ

Sau khi Trần Ninh gọi điện lập tức có hơn một chục bộ phận, bao gồm cả các tổ chức hacker đỏ chỉ nhận lệnh của đất nước đồng loạt bắt đầu hành động.

Bẻ khóa mạng, lấy ra tất cả các video công và tư giám sát xung quanh đoạn đường xảy ra chuyện.

Trong khoảng thời gian này, tất cả các phương tiện và khuôn mặt trong khu vực này đều được xác định và theo dõi xuyên suốt.

Chỉ trong mười phút, Điền Chử đã có kết quả.

Điền Chử ngay lập tức gọi điện cho Trần Ninh báo cáo: “Thiếu gia, đã điều tra ra rồi, đó là một tên có biệt danh Mã Vĩ mang theo một vài tay súng đến bắt cóc Tống Trọng Hùng.”

Trần Ninh nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ bắt cóc Tống Trọng Hùng đến chỗ nào?”

Điễn Chử nói: “Theo dữ liệu theo dõi của chúng tôi, băng nhóm Mã Vĩ đã bắt cóc Tống Trọng Hùng tới một tòa nhà chưa hoàn thiện gần vùng ngoại ô phía đông”.

“Thiếu gia, có cần phái người tới cứu không?”

Trần Ninh không thích Tống Trọng Hùng, anh vốn không quan tâm Tống Trọng Hùng sống hay chết.

Tuy nhiên, sự việc này giờ liên quan đến gia đình Tống Sinh Đình.

Ẻ Nếu Tổng Trọng Hùng chết sau đó Tống lão gia tử đem cả tộc đến cửa nhà quỳ xuống thì nhất định sẽ có rất nhiều người chọc ngoáy, mắng nhiếc gia đình Tống Sính Đình.

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Chuyện này liên quan đến cả nhà vợ tôi. Tôi sẽ đích thân đi xem.”

Trần Ninh cúp điện thoại, quay lại phòng từ ban công, vừa lấy áo khoác mặc vào vừa nói với Tống Sính Đình: “Anh đã điều tra ra tin tức bác cả của em. Ông ta bị bắt cóc đến một tòa nhà đang xây dở. Anh chuẩn bị đích thân đến đó xem xem, em và con gái cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói sẽ đích thân đi cứu bác cả thì lập tức vô cùng lo lắng.

Tuy rằng biết thân thế Trần Ninh không phải tầm thường, nhưng cô vẫn rất lo lắng nói với Trần Ninh: “Tôi đi cùng anh!”

Trần Ninh cảm thấy chuyện này có chút nguy hiểm nên không đồng ý.

Tống Sính Đình nhất quyết muốn đi cùng Trần Ninh, cô túm tay Trần Ninh nói: “Ông ấy là bác cả của tôi, anh đi cứu ông ấy tôi cũng sẽ đi. Hơn nữa tôi rất lo lắng cho anh, để tôi ở nhà đợi tôi sẽ lo chết mắt.”

Trần Ninh biết Tống Sính Đình đang lo lắng cho mình, phải ở bên cạnh anh mới yên tâm thì trong lòng cảm thấy ám áp, khẽ nói: “Vậy cũng được, nhưng em phải nghe lời anh, không được mạo hiểm.”

Tống Sính Đình nắm chặt tay Trần Ninh gật đầu: “Được!”

Cả hai nhờ Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ chăm sóc ăn ngủ cho con gái rồi mới rời đi.

Bọn họ vừa đi ra khỏi tiểu khu thì đột nhiên có ba chiếc xe Jeep ầm ầm chạy tới, chính là Điền Chử cùng Bát Hỗ Vệ tới.

“Chào thiếu gia, chào thiếu phu nhân!”

Điền Chử và Bát Hỗ Vệ chào hỏi Tống Sính Đình.

Tống Sính Đình có chút xấu hỗ đỏ mặt, lễ phép gật đầu nói: “Xin chào mọi người.”

Đồng thời, cô hơi tò mò nhìn Trần Ninh.

Rõ ràng là hỏi những người này là ai, tại sao lại giống như Đồng Thiên Bảo đều gọi Trần Ninh là thiếu gia?

Trần Ninh cười giải thích: “Trước đây anh từng là quân nhân, là tiêu đội trưởng, bọn họ đều là cấp dưới của anh. Anh đã nghỉ hưu nhưng bọn họ thì chưa. Lần này bác cả của em bắt cóc nên anh đã gọi bọn họ đến giúp đỡ.”

Tống Sính Đình nghe vậy bèn nhanh chóng cảm ơn Điền Chử và những người khác.

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Mọi người đừng khách sáo nữa, cứu người mới là quan trọng.”

Mọi người lần lượt lên xe, ba chiếc xe jeep như ba con mãnh thú trong bóng tối tăng tốc chạy hướng về ngoại ô phía đông.

Vùng ngoại ô phía đông, trong một tòa nhà bỏ hoang.

Mã Vĩ mang theo thủ hạ của mình dẫn Tống Trọng Hùng đang bối rối bước vào.

Vẫn còn một nhóm người khác trong tòa nhà bỏ hoang.

Người đàn ông đứng đầu vóc dáng cao, khuôn mặt đậm chất Trung Hoa, mắt sâu, gò má cao, hung ác nhưng không uy nghiêm chính là Từ Cảnh Minh, hoàng đế ngầm của thành phố Vân Lam.

Tống Trọng Hùng nghỉ ngờ nhìn Từ Cảnh Minh, run giọng nói: “Anh là ai, tại sao lại bắt tôi tới đây?”

Từ Cảnh Minh thờ ơ nói: “Không quan trọng tôi là ai. Quan trọng là ông đã đi theo Chúc gia mà còn dám hại đại thiếu gia.”

Tống Trọng Hùng nghe vậy thì đoán rằng nhóm người Từ Cảnh Minh chắc chắn có liên quan đến Chúc gia.

Ông ta vội vàng nói: “Việc Chúc đại thiếu gia xảy ra chuyện thật sự không liên quan đến tôi.”

Từ Cảnh Minh cười lạnh nói: “Nhưng tôi cảm thấy là có liên quan đến ông, hơn nữa Chúc lão gia cũng cảm thấy ông không thể trốn tránh trách nhiệm khi để đại thiếu gia xảy ra chuyện trong nhà ông.”

Tống Trọng Hùng nghe vậy thì toàn thân run rẩy, vừa khóc vừa nói: “Chuyện này thực sự không thể trách tôi được, đó đều là do Trần Ninh, thằng khốn đó đã xông vào nhà chúng tôi làm Chúc đại thiếu bị thương. Không liên quan đến tôi, cầu xin các anh hãy thả tôi đi…”

Từ Cảnh Minh nhìn Tống Trọng Hùng đang quỳ trước mặt mình thống khổ cầu xin bèn đưa tay ra vỗ vỗ vào mặt Tống Trọng Hùng, cười lạnh nói: “Ông yên tâm, Bạo Long đã chết rồi, đêm nay ông cũng sẽ phải chết.”

“Về phần Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo, không tên nào có thể trốn thoát. Bất cứ ai có liên quan đến chuyện của đại thiếu gia đều sẽ phải chết. Đây cũng là ý của Chúc lão gia.”

Khi Tống Trọng Hùng nghe thấy vậy thì tái mặt, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Từ Cảnh Minh mang theo vài tùy tùng xoay người rời đi, đồng thời ra lệnh: “Mã Vĩ, đừng cho ông ta chết quá nhanh, Chúc gia muốn ông ta chết thảm hơn một chút.”

Mã Vĩ: “Vâng, ông chủ!”

Từ Cảnh Minh rời đi cùng với một vài vệ sĩ. Trong tòa nhà bỏ hoang chỉ còn lại Mã Vĩ và mấy tên thủ hạ của ông ta, còn có Tống Trọng Hùng với vẻ mặt tuyệt vọng.

Mã Vĩ lấy ra khẩu súng lục và cười ác độc ra lệnh cho thuộc hạ: “Mau lắp máy quay để ghi lại. Đoạn video ghi lại cái chết của ông ta sẽ phải chiếu cho Đại thiếu gia và Chúc gia xem.”

Mấy tên thuộc hạ thực sự đã lấy máy ảnh ra, đặt góc quay cẩn thận, thậm chí còn cười nói với Tống Trọng Hùng: “Này, ông sắp chết rồi, đến mỉm cười trước ống kính chút đi.”

Tống Trọng Hùng vừa khóc vừa bò đến chân Mã Vĩ cầu xin nói: “Mã Vĩ ca, cầu xin các anh thả tôi ra. Nếu các anh để tôi đi, tôi có thể cho các anh rất nhiều tiền. Hơn nữa tôi còn có một cháu gái tên là Tống Sính Đình xinh đẹp như thiên tiên, tôi cũng có thể gán cô ta cho các anh…”

Đối mặt với cái chết, hành vi đê hèn của Tống Trọng Hùng càng ngày càng lộ rõ.

Để cứu mạng bản thân mình ông ta đồng ý làm bắt cứ điều gì.

Mã Vĩ và mấy tên thủ hạ của anh ta vẫn chưa lên tiếng.

Thì giọng một người đàn ông lạnh lẽo từ bên ngoài truyền đến: “Tống Trọng Hùng, ông còn vô liêm sỉ hơn tôi tưởng tượng. Tôi và Sính Đình lẽ ra không nên đến cứu ông.”

Tống Trọng Hùng và nhóm người Mã Vĩ nghe thấy tiếng động thì đều giật mình, cùng nhau nhìn ra ngoài.

Sau đó nhìn thấy trong màn đêm mờ ảo, một đôi nam nữ đang đi vào.

Người đàn ông là Trần Ninh, còn người phụ nữ là Tống Sính Đình.

Cạch cạch!

Mã Vĩ và vài thuộc hạ của hắn lập tức cầm khẩu súng lục trên tay chĩa về phía Trần Ninh và Tống Sính Đình.

Mã Vĩ nghi ngờ nhìn Trần Ninh: “Cậu là ai, tại sao lại có thể tìm tới đây nhanh như vậy?”

Trần Ninh bảo vệ Tống Sính Đình ở phía sau, nhìn đám người Mã Vĩ lãnh đạm nói: “Tôi là Trần Ninh, người cuối cùng chĩa súng vào tôi tháng trước hiện tại cỏ trên mộ đã mọc xanh rồi.”

Mã Vĩ nghe vậy vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cậu chính là Trần Ninh!”

“Ha ha, đúng là người đi mòn giày sắt chưa tìm thấy lại không tốn công sức tự dẫn xác đến đây. Người tiếp theo chúng tôi định giết chính là cậu. Thật không ngờ cậu lại tự mình tặng đến tận cửa.”

Một người đàn ông gầy gò mặt chuột lắm lét bên cạnh Mã Vĩ nhìn chằm chằm Tống Sính Đình đang núp sau lưng Trần Ninh, cười d4m đãng nói: “Mã Vĩ ca, thằng oắt này không chỉ tự mình đến tìm chết mà còn mang theo một mỹ nữ xinh như hoa như ngọc đến cho chúng ta tận hưởng.”

Mã Vĩ mỉm cười chĩa súng vào Trần Ninh hét lên: “Tiểu tử, quỳ xuống cho tôi.”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Chỉ dựa vào khẩu súng nát trên tay anh mà cũng muốn tôi quỳ xuống sao?”

Mã Vĩ hung ác nói: “Mấy khẩu súng nát này là đã có thể lấy mạng tất cả các cậu rồi, cậu quỳ hay không quỳ?”

Trần Ninh híp mắt: “Chơi súng rất nguy hiểm. Tôi chỉ sợ các anh không gánh nồi hậu quả.”

Nhìn thây Trần Ninh có thái độ không quan tâm như vậy, Mã Vĩ lập tức tức giận muốn bóp cò, cứ bắn thủng một lỗ trên người Trần Ninh đã rồi nói.

Nhưng vào lúc này, xung quanh tòa nhà bỏ hoang đột nhiên có vài bóng người lóe lên, đồng thời có tiếng súng nỗ lớn.

Bằng bằng bằng…

Trong làn đạn ác liệt, Tống Trọng Hùng sợ hãi ngã ngồi xuống đất.

Tống Sính Đình nấp sau lưng, ôm chặt lấy eo Trần Ninh, vùi đầu sau lưng anh.

Sau một tràng tiếng súng nổ, không gian lại yên tĩnh trở lại.

Mã Vĩ và mấy tên thủ hạ của anh ta tại hiện trường còn chưa bắn được một phát súng nào thì tất cả đều đã gục trong vũng máu.

Điền Chử và Bát Hỗ Vệ mỗi người cầm một khẩu súng trên tay từ bốn phía đi tới.

Điền Chử thận trọng bắn thêm mấy phát súng lục bên cạnh thi thể bọn côn đồ để loại bỏ hoàn toàn nguy hiểm.

Mã Vĩ bị bắn máy phát, cánh tay phải đút lia nhưng lúc này ông ta vân chưa chết hẳn.

Ông ta tức giận đến mức mở to hai mắt nhìn chằm chằm mấy người Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn Mã Vĩ sắp chết, lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói với anh rằng chơi súng rất nguy hiểm.”

Mã Vĩ vẹo cổ, hoàn toàn đã chết, chét không nhắm mắt.