Trong nháy mắt khi bả vai bị chạm vào, Trì Chiếu liền muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng vòng tay kia vừa dịu dàng vừa hữu lực mà siết chặt lấy cậu, không cách nào tránh thoát.

“Đừng… chạm vào…”

“Đừng sợ.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, “Đừng sợ, sẽ không ai có thể làm tổn thương cậu.”

Không người nào có thể tổn thương cậu… sao?

Giọng nói ôn hòa nhưng kiên định kia nói: “Cậu đã trưởng thành rồi, cậu còn bảo vệ người khác nữa, không phải sao?”

Đúng vậy, cậu đã trưởng thành rồi, những chuyện cũ đều đã qua, không ai có thể làm cậu tổn thương nữa.

Trì Chiếu mở miệng th ở dốc, cái ôm đó mạnh mẽ không cho cậu trốn thoát, nhưng tuyệt nhiên không khiến cậu thấy khó thở, cậu như chiếc thuyền nhỏ trong giông bão dùng hết sức để lên bờ, đây chính là cảng tránh gió của cậu. Nước mắt thi nhau chảy thành hàng trên mặt Trì Chiếu, hơi thở dần dần chậm lại.

“Xin lỗi…” Sự hỗn loạn trước mắt đã không còn, Trì Chiếu mở bừng mắt, tất cả mọi người đều đang lo lắng nhìn cậu, Trì Chiếu giật giật môi, nhẹ giọng nói một câu. “Tôi không sao nữa rồi.”

Giọng nói của cậu khàn khàn, không biết từ lúc nào cơ thể đã trượt xuống ghế. Phó Nam Ngạn đỡ cậu ngồi lên, đôi tay vẫn đặt trên vai cậu như cũ, như tiếp thêm sức mạnh cho cậu: “Không sau đâu, nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi.”

Trần Khai Tế đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Anh Trì anh bị làm sao vậy? Mặt anh tái nhợt cả rồi.”

Trì Chiếu rũ mắt, lắc đầu không đáp lại.

Cậu cũng không biết phải trả lời thế nào, kể cho người khác nghe những đau khổ trong quá khứ là một chuyện rất khó với cậu.

Trì Chiếu đã phải chịu quá nhiều ánh mắt kỳ lạ từ người khác, cậu hy vọng trong mắt mọi người cậu luôn là hình tượng kiên cường hướng về phía trước, cậu không muốn người ngoài tỏ ra cảm thông với mình, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện mất khống chế cảm xúc như vậy, cậu không biết phải đối mặt với bạn bè và đồng nghiệp thế nào, cậu không thể đối mặt với họ.

“Không sao đâu.” Phó Nam Ngạn nói, “Cậu thật sự đã rất dũng cảm.”

Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, Phó Nam Ngạn nửa cười nói: “Bác sĩ Trì của chúng ta vừa rồi rất anh dũng, bị đánh cũng không sợ hãi, còn nhớ đến phải bảo vệ Nguyên Lương, đúng không nào?”

Âm thanh của anh dịu dàng mà kiên định, khoảng cách của hai người gần như vậy, anh đứng ở phía sau Trì Chiếu, gần đến mức Trì Chiếu có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, một lần lại một lần, rất ổn định. Trì Chiếu im lặng lắng nghe, lại bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó: “Nguyên Lương… Nguyên Lương có ổn không?”

Nguyên Lương đã bị dọa đến choáng váng, khi chuyện vừa xảy ra nhóc liền run rẩy không ngừng, khóc đến khàn giọng. Đứa nhỏ ngồi xổm trên đất, ai đến đỡ cũng không chịu ngồi dậy, nhưng có lẽ là lần đầu tiên khi bị đánh có người đứng ra chắn trước mặt mình, cậu nhóc nghe được tiếng của Trì Chiếu thì khàn giọng hô lên: “Anh ơi…”

Phó Nam Ngạn cười, nghiêm túc nói với Trì Chiếu: “Là cậu đã bảo vệ Nguyên Lương.”

Đúng vậy, cậu đã trưởng thành, cậu không hề sợ hãi những trận đòn roi đó.

Không chỉ không sợ, cậu còn có thể sử dụng thân thể của mình để bảo vệ bạn nhỏ khác.

Trì Chiếu cười lên như trút được gánh nặng, miệng vết thương trên người vừa nóng vừa rát, nhưng xem ra cũng không khó chịu lắm. Vết thương cần một đến hai tuần để khôi phục, cơ thể con người rất ngoan cường, vết thương dù tệ đến mấy cũng sẽ nhạt dần theo năm tháng.



Trải qua một hồi ầm ĩ như vậy, mọi người cũng không dám ở lại đây, cũng không ai còn hứng đốt lửa nữa, sau khi bưng một chậu nước đến dập lửa thì lần lượt rời đi. Lại qua một khoảng thời gian, mấy đội khác mới khoan thai tới muộn. Cảm xúc của Nguyên Lương cũng dần ổn định lại, không kháng cự như trước nữa, mọi người mang theo Nguyên Lương cùng nhau ngồi xe trở về.

Trì Chiếu phục hồi tinh thần trở về dáng vẻ tươi cười thường ngày. Trần Khai Tế hỏi cậu cảm thấy thế nào rồi, Trì Chiếu cười nói: “Không sao, anh Trì của cậu sao có thể có chuyện gì được, tôi rất mạnh mẽ đấy.”

Chiếc xe vững vàng mà chạy, miệng vết thương của cậu vẫn còn đau rát, chỗ bị đánh cũng dần hình thành máu bầm. Trì Chiếu lấy lọ dầu từ trong cặp ra bôi cho mình, cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân sẽ dùng tới lọ dầu này, tự giễu một câu: “Xem như lần này tôi chuẩn bị đầy đủ.”

“Anh Trì….” Trần Khai Tế rõ ràng vẫn còn lo lắng cho cậu, muốn nói lại thôi. Trì Chiếu cười cười, biết cậu muốn hỏi cái gì, chủ động nói trước, “Thế nào, muốn hỏi lúc nãy tại sao tôi lại thành như thế hả? Muốn biết trước kia đã xảy ra chuyện gì à?”

“Em…” Trần Khai Tế dừng một chút, thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trì Chiếu, sợ cậu cảm thấy không thoải mái, “Anh Trì, anh không muốn nói thì đừng nói, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Trì Chiếu tùy ý cuời nói: “Tò mò là chuyện bình thường, vừa rồi đã dọa đến mọi người rồi.”

Chất thuốc lạnh lẽo hạ nhiệt độ trên da rồi nhanh chóng nóng lên, bàn tay dính thuốc của Trì Chiếu xoa bóp nơi bị thương, chậm rãi giải thích với hắn: “Chỉ là khi còn nhỏ tôi cũng từng gặp phải chuyện này, lúc nhìn thấy cha Nguyên Lương muốn đánh nhóc ấy thì nhớ tới chuyện cũ.”

Đây từng là quá khứ Trì Chiếu không muốn nhắc tới nhất, cậu sợ người khác thương cảm, sợ những ánh mắt khác thường, sợ người khác sẽ vì những điều này mà xem nhẹ cậu, biến cậu trở thành kẻ yếu ớt dị biệt cần được bảo vệ. Đến khi Phó Nam Ngạn nói cho cậu biết, lúc ấy chính cậu là người bảo vệ Nguyên Lương, cậu lại cảm thấy thật ra thừa nhận quá khứ tăm tối của mình cũng chẳng có gì sai cả.

Quả thật cậu từng có một quá khứ đau buồn, từng bị đánh tới mức máu thịt lẫn lộn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể trưởng thành, không thể trở nên mạnh mẽ, hiện tại không phải cậu đã có thể bảo vệ người khác rồi sao?

“Khi còn nhỏ ba mẹ tôi cũng từng đánh tôi, còn tàn nhẫn hơn ba của Nguyên Lương.” Lần đầu tiên Trì Chiếu có thể nở nụ cười khi kể về quá khứ của mình, còn cực kì hàm ý, sinh động như thật. “Tôi cũng không thể để mặc cho bọn họ đánh, lúc ấy tôi trèo tường, trèo đến đầu tường còn làm mặt quỷ với bọn họ, ai sợ ai chứ.”

Cảm giác ôm mãi trong lòng là khó chịu nhất, đến khi xả hết ra thì thật sự nhẹ nhõm. Trì Chiếu vừa nói vừa xoa dầu, thỉnh thoảng thấy đau sẽ rít lên một tiếng, nhưng nụ cười trên môi không hề thay đổi.

Trần Khai Tế tiếp chuyện với cậu, hai người trời nam biển bắc nhanh chóng đổi sang chủ đề khác. Phó Nam Ngạn ngồi trên họ mấy hàng ghế, hai mắt nhắm lại, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười truyền từ phía sau, anh cũng lặng lẽ nở nụ cười.

Bạn nhỏ cười rộ lên khiến ai cũng yêu thích, tràn ngập nhiệt huyết và sức sống, hệt như chiếc đuôi lông xù gảy lên đầu quả tim, làm nó ngứa ngáy, ấm áp, dễ chịu.



Buổi tối đầu tiên sau khi trở về từ nông thôn, Trì Chiếu có một giấc mơ.

Cả tuần làm việc mệt mỏi, chịu đủ gian nan vất vả, đau nhức toàn thân, Trì Chiếu nằm trên giường không đến hai phút thì tiến vào mộng đẹp.

Trong mơ, tất cả đều là ảo ảnh, chỉ có đau đớn trên da thịt là đang nhắc nhở cậu về những năm tháng đen tối kia.

Thắt lưng giáng lên người khiến da thịt đau rát, đế giày đá lên mặt đến nỗi nếm được mùi tanh trong miệng, rồi sau đó, một đôi tay dịu dàng ôm lấy cậu, trước mắt hết thảy đều sáng lên.

Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, cậu rơi vào một hồ nước trong vắt, nhưng không hề có cảm giác rơi xuống, nước suối ôn hòa vu ốt ve từng tấc da thịt, đôi bàn tay to lớn kia cũng chạm vào cậu.

Bả vai, sống lưng, bụng nhỏ… Hai tay một đường lần mò xuống dưới, đầu ngón tay gãi nhẹ lên làn da cậu, cảm giác như có dòng điện nhỏ xẹt qua, vừa ngứa vừa tê, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương quen thuộc. Trì Chiếu cảm nhận được mình bị đôi tay ấy đè xuống dưới một cơ thể rắn chắc mạnh mẽ, tuy nhẹ nhàng, nhưng không cho phép cậu cự tuyệt.

Người đó vu ốt ve nơi riêng tư giữa hai chân cậu, rồi chậm rãi thăm dò vào bên trong…

………

Lại thêm một chút, Trì Chiếu bất ngờ tỉnh dậy, mồ hôi chảy ròng ròng, ẩm ướt giữa hai chân nhắc nhở cậu vừa mới xảy ra chuyện gì.

Trời bên ngoài vẫn tối đen, các bạn cùng phòng còn đang say ngủ, Trì Chiếu rón ra rón rén bò dậy đi vào phòng vệ sinh. Cửa sổ không đóng kín, gió lạnh luồn qua khiến cậu lạnh buốt toàn thân.

——– Chuyện này thật đáng xấu hổ.

Tốt xấu gì cũng đã hơn hai mươi tuổi, không phải là chưa từng có giấc mơ như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết rõ người mình liên tưởng tới là ai sau khi tỉnh dậy.

Cậu không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, chỉ có giáo sư Phó mới đem đến cho cậu cảm giác lưu luyến ấy.

Cậu còn gọi người ta là giáo sư, thế mà lại làm ra loại chuyện này, thật không biết tốt xấu.

Mặt Trì Chiếu nóng lên như bị bỏng, giặt quần l/ót xong bèn phơi ở ban công, còn có tật giật mình mà treo ở góc tường. Cậu không thể không thừa nhận, mãi cho đến khi thay quần l/ót sạch rồi nằm lại xuống giường, trong đầu cậu vô thức nhớ đến giấc mơ kiều diễm mê người đó. Nhắm mắt lại, bàn tay kia liền triền miên vờn quanh ôm lấy cậu, trái tim cậu đập rất nhanh.

Cảm giác thích là không thể nào che giấu được, dụ/c vọng với người khác cũng vậy. Trì Chiếu vẫn luôn nghĩ mình chỉ sùng bái, ngưỡng mộ giáo sư Phó thôi, nhưng giây phút này cậu mới biết bản thân không thể thỏa mãn nếu chỉ dừng lại ở đó, cậu còn muốn nhiều hơn —— cậu thích anh, cậu….. muốn anh.

Khoa Tâm lý đã khôi phục lại nhịp độ làm việc bình thường sau khi trở về từ nông thôn. Khoảng thời gian này tồn đọng kha khá việc cần làm, mà việc Trì Chiếu thích làm nhất là ngắm nhìn Phó Nam Ngạn, nhưng vẫn luôn cảm thấy chưa đủ, thời gian trôi nhanh quá.

Thời gian thực tập tại khoa Tâm lý của Trì Chiếu chỉ có vỏn vẹn một tháng, chớp mắt một cái đã hết ba tuần, chấm dứt tuần cuối cùng thì cậu phải luân chuyển sang khoa khác, cơ hội gặp lại giáo sư Phó sẽ ít hẳn đi.

Đương nhiên, dù cho trong lòng Trì Chiếu có khát vọng đến cỡ nào, thực tế cơ hội nhìn lén trong lúc làm việc là rất ít, công tác của bác sĩ rất bận rộn, khoa nào cũng vậy.

Nhóm bệnh nhân ở khoa Tâm lý tương đối để ý tính riêng tư, hiếm khi có cơ hội cho thực tập sinh được đến phòng khám, phần lớn đều hỗ trợ trong phòng bệnh. Phó Nam Ngạn có rất nhiều bệnh nhân, Trì Chiếu hỗ trợ quản lý khoảng bảy tám người, Nguyên Lương cũng là một trong số đó.

Khi đến bệnh viện số Năm, Nguyên Lương đã không còn gai góc như lần đầu gặp mặt, nhưng cũng không mềm mỏng lắm, dù sao đã từng bị tra tấn nhiều năm như vậy, khiến nhóc mở lòng cũng không phải việc dễ dàng gì. Trì Chiếu không nóng nảy, cậu biết Nguyên Lương sẽ dần tốt hơn. Dưới sự trị liệu của Phó Nam Ngạn, sự biến hóa của Nguyên Lương có thể nhìn thấy rõ ràng. Ba ngày trôi qua, khi thím Triệu tới thăm nhóc, nhóc còn nhỏ giọng nói “Cảm ơn” với bà, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước kia.

Thôn Đại Loan cách thành phố rất xa, thím Triệu tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, nhưng khi nghe được một tiếng cảm ơn này của Nguyên Lương, bà bật khóc. Tiếng “cảm ơn” nhỏ như vậy, không có chút tự tin nào, nhưng đây là một khởi đầu tốt, là tượng trưng cho hy vọng của bà.

Đến lúc kiểm tra phòng vào buổi chiều, thím Triệu cứ nắm tay Phó Nam Ngạn không buông: “Cảm ơn bác sĩ Phó, tôi đã nghe bác sĩ Tiểu Trì nói Nguyên Lương có thể chữa trị tại bệnh viện số Năm đều là công của ngài. Ngài quả thật là một người tốt.”

Phó Nam Ngạn dịu dàng cười, anh vẫn thường nghe được những lời khen ngợi như vậy: “Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm.”

Thím Triệu lắc đầu, có một số việc không ai nói nhưng bà cũng hiểu: “Không, chắc chắn các cậu phải phí rất nhiều công sức mới xin được khoản vay này cho Nguyên Lương, nhiều tiền như vậy, cũng không phải chuyện dễ dàng!”

Thím Triệu sốt ruột nói: “Ngài cần cái gì cứ việc nói thẳng với tôi, tôi chỉ là một nông dân, không có tay nghề, nhưng chỉ cần là việc tôi có thể làm tôi nhất định sẽ làm. Ngài chính là ân nhân của tôi!”

Người nông thôn quả thực rất giản dị, nếu họ đã nhận định như vậy, họ sẽ một mực đối xử hết lòng với ân nhân của mình. Thím Triệu lại tiếp tục lôi kéo Phó Nam Ngạn để nói lời cảm kích đến bật khóc, hận không thể miêu tả anh thành Phật tổ hạ phàm, Bồ Tát chuyển thế. Phó Nam Ngạn im lặng một lúc, lại cười: “Chuyện này, người thím nên cảm ơn không phải là tôi.”

Việc này quả thật không dễ dàng, giúp đỡ Nguyên Lương là chuyện có thể dùng hết sức nhưng không chắc chắn có thể thành công. Mới vừa gặp mặt đã chọc thủng lốp xe cấp cứu, toàn bộ người trong khoa đều không có ấn tượng tốt với nhóc. Lại thêm sự kiện cha nhóc làm loạn, tuy rằng gã ta đã bị bắt, nhưng ai biết được sau này gã có trở lại gây rối tiếp không. Thêm nữa, chuyện vay tiền này, liệu sau này Nguyên Lương có thể trả nổi? Có quá nhiều chuyện phức tạp, có quá nhiều chuyện không thể chắc chắn, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn quyết định giúp đỡ.

Để xin được cho Nguyên Lương, Phó Nam Ngạn đã âm thầm bổ sung một ít tài liệu, còn nợ nhân tình của cả khoa. Quyết định làm là quyết định chấp nhận rủi ro, gánh vác nguy hiểm, ngoại trừ việc sau này cha của Nguyên Lương có thể đến bệnh viện gây rối, nếu Nguyên Lương không thể trả phí điều trị trong tương lai, số tiền kia khoa Tâm lý sẽ phải chịu, Phó Nam Ngạn phải chịu.

Thím Triệu không hiểu ý của anh: “Vậy tôi nên cảm ơn ai?”

Phó Nam Ngạn không nói gì thêm, lúc nghiêng đầu nghe được tiếng vang mơ hồ từ ngoài hành lang. Thời gian kiểm tra phòng đã đến, các thực tập sinh cùng nhau đến phòng bệnh bên này, có thể nghe rõ giọng của Trì Chiếu trong đó.

Công tác ở bệnh viện chừng ấy năm, không phải chưa từng trải qua thời khắc tuổi trẻ, Phó Nam Ngạn cũng từng có lúc tràn đầy nhiệt huyết như vậy, từng thề thốt cứu chữa hết nỗi đau nhân gian, nhưng có quá nhiều bệnh nhân, cũng có quá nhiều chuyện ngoài sức lực, anh cũng không phải không có lòng hảo tâm như Trì Chiếu, chuyện con trai của chú Lưu năm đó cũng do chính anh làm.

Làm việc càng nhiều, kinh nghiệm càng nhiều, anh từng gặp phải rất nhiều người được giúp đỡ xong thì biến mất, có lần anh còn phải tiêu gần hết số tiền tiết kiệm của mình vì chuyện này. Giúp đỡ rồi bị tổn thương, trải qua đủ loại mưa giông bão táp chỉ cầ n sau này không thẹn với lòng, hiếm khi anh chấp nhận rủi ro lớn như vậy để trợ giúp một người nữa.

Nếu muốn hỏi anh tại sao lại làm như vậy nữa, có lẽ là bởi vì…..

Tiếng bước chân ngoài hành lang càng ngày càng gần, tiếng cười sang sảng quanh quẩn bên tai, rồi nhẹ nhàng vòng quanh đầu quả tim. Phó Nam Ngạn im lặng một hồi, mở miệng: “Thím nên cảm ơn Trì Chiếu.”

Có lẽ là bởi vì, đứa nhỏ lạc quan xán lạn kia đã từng đau khổ cầu xin anh.

Anh không muốn làm cậu ấy đau khổ.